Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 11: Anh Sợ Đánh Mất Cô - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:12
Sau một hồi đi khắp khu rừng, Samson đã hái được một giỏ nấm tươi, một ít rau dại cùng một bó củi.
Nhìn những thứ lỉnh kỉnh trên tay mình, anh chợt nhớ lại khoảng thời gian êm đềm bên cạnh Eirlys. Kỷ niệm ấy đã trôi qua một trăm năm rồi nhưng anh cứ ngỡ rằng mọi việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Đôi mắt màu hồng ngọc của anh chợt lóe sáng khi những nỗi nhớ và hận liên tục ùa về khiến những con thú đang mon men gần đó cũng sợ hãi và cong đuôi chạy vào bụi rậm.
Mãi một lúc lâu sau, Samson mới có thể bình tĩnh và kiềm chế cảm xúc của mình. Theo đó, đôi mắt anh cũng dần trở lại bình thương.
Anh xốc lại bó củi trên vai rồi di chuyển thật nhanh về lâu đài. Khi còn cách cách cổng một đoạn, anh giảm tốc độ, thong thả đi như một người bình thường. Nếu anh đoán không lầm thì có lẽ Lucasta đã thức và đang ngồi đợi bữa ăn trưa.
Thế nhưng, khi anh đưa tay mở cánh cửa phòng thì chiếc giường trống trơn, chỉ còn con gấu bông và chiếc chăn gấp gọn gàng.
- Lucasta.
Giọng Samson trở nên run rẩy, anh chạy đến bức màn và sờ soạng vì nghĩ rằng cô đang trốn sau đó. Lúc anh về thì cổng vẫn khóa và trong suốt quãng đường anh đến phòng cô thì anh cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
- Nhà bếp, đúng rồi, là nhà bếp.
Samson tự trấn an mình rồi chạy thật nhanh xuống nhà bếp nhưng anh lại lần nữa thất vọng khi trước mắt anh chẳng có ai cả.
Cảnh tượng m.á.u me của một trăm năm trước lại xuất hiện trong đầu khiến anh choáng váng. Trong rừng này có rất nhiều sói và nếu một đứa bé như cô đứng trước mặt chúng thì kết quả thật kinh hoàng.
Trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước tòa lâu đài của Maris và lớn tiếng gọi cô với hy vọng cô sẽ cùng anh chia nhau đi tìm Lucasta vì chỉ có cách này là nhanh nhất.
- Maris, Maris. Mau mở cổng, Maris.
Maris và Lucasta đang chơi trò đếm cú thì đột nhiên giật nảy mình vì tiếng kêu của Samson. Cả hai vội buông lũ cú ra và chạy về phía cổng.
Lucasta đang bị đau chân nên cô bé chạy chậm hơn Maris, khi nữ ma cà rồng đã đứng ngay cổng thì Lucasta mới tập tễnh ở bậc thềm.
- Có chuyện gì vậy Samson? – Maris vừa tháo khóa cổng vừa hỏi.
- Lucasta.
Sau tiếng gọi lẫn trong hơi thở mệt nhọc, Samson ôm lấy n.g.ự.c và cúi người xuống. Anh còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cô bé có mái tóc vàng ấy nữa.
Lucasta đi đến cạnh Maris thì ôm lấy chân cô và nép vào vì cô gái nhỏ nhận ra Samson dường như đang giận. Ánh mắt của anh cứ cứ liếc nhìn cô chằm chằm nhưng lại không nói lời nào.
Không chỉ riêng Lucasta mà Maris cũng bắt đầu nghe tim mình đập thình thịch vì bộ dạng của Samson rất giống với lần anh phát hiện ra Eirlys mất tích.
Ban nãy, cô chỉ nghĩ rằng sẽ đưa Lucasta đi với cô để cô gái nhỏ không buồn khi phải ở nhà một mình mà cô quên mất việc Samson sẽ trở về đột ngột.
- Sam.. Samson, anh bị làm sao vậy? Tôi.. tôi chỉ bế cô bé sang đây chơi một chút thôi mà. – Maris run run nói.
Vì thấy Lucasta ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của Maris nên Samson nhận ra cô bé đang sợ mình. Có lẽ sáng nay anh đã to tiếng và khiến cô bé ám ảnh. Thật lòng, anh không hề có ý định sẽ la mắng cô.
- Lại đây với anh nào, Lucasta. – Anh đưa tay về phía trước và nói nhỏ.
Ngay lập tức, Lucasta buông tay khỏi chân Maris và chạy đến, sà vào lòng anh. Khung cảnh này khiến Maris đột nhiên ngân ngấn nước mắt, cô thấy thật là cảm động. Cô đã hiểu vì sao anh lại có bộ dạng vừa rồi.
Cái c.h.ế.t thương tâm của Eirlys chưa bao giờ buông tha anh và giờ đây, anh sợ chuyện đó sẽ lần nữa lặp lại. Có lẽ anh đã xem Lucasta như người thân của anh mất rồi.
- Anh ổn chứ Samson? Tôi xin lỗi. – Maris ái ngại nhìn anh và nói.
- Tôi không sao. Chiều nay, tôi nhờ cô sang dạy cho Lucasta cách tắm rửa nhé. Tôi là đàn ông, không thể giúp con bé được. – Samson lên tiếng nhờ vả Maris.
- Tôi rất sẵn lòng. Nhưng mà.. anh biết gì không Samson? Lucasta là một thiên thần, cô bé yêu cú. Á. Ý tôi là cô bé rất yêu động vật.
- Đứa trẻ nào cũng là một thiên thần, cho đến khi chúng lớn.
Nói xong, anh bế Lucasta quay trở lại lâu đài. Maris khoanh tay đứng nhìn theo đến khi họ khuất khỏi tầm mắt cô. Samson nói không sai, cả anh và cô đều đã từng là những thiên thần cho đến ngày họ lớn và định mệnh đã khiến họ trở thành loài khát máu.
Có những người trở nên ác độc là do hoàn cảnh đưa đẩy và có những người trở nên ác độc là vì họ muốn như thế, họ tham lam danh vọng và tiền bạc cũng như sự bất tử. Cô không biết Samson có chán ghét sự bất tử cô đơn này giống như cô không.
Vừa được Samson đặt xuống trên chiếc ghế trong bếp, đôi mắt Lucasta liền dán vào giỏ nấm cạnh chân bàn. Canh lúc anh đang lúi húi nhóm lửa, cô liền lén lấy một cái nấm và cầm trên tay, ve vuốt. Bộ dạng ngây thơ đáng yêu đó đã lọt vào mắt Samson khi anh vừa quay đầu nhìn lại.
Tiếp đó, anh dạy Lucasta cách cắt đi phần rễ nấm và rửa sạch nấm. Cô chăm chú nhìn anh làm và làm theo rất gọn gàng, sạch sẽ.
Làn môi đỏ của cô thi thoảng lại tủm tỉm một nụ cười vì nghe anh bảo rằng anh sẽ nấu chúng thành món ngon cho cô ăn.