Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 19: Tình Cảm Anh Em - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13
Trời đã chập choạng tối mà hai người họ vẫn cứ ngồi mãi. Maris hiểu rằng Samson đang cố đợi Lucasta thức giấc để đưa cô bé về.
Dù gì thì một tháng nay cũng là một tay anh chăm sóc cô bé từ bữa ăn đến giấc ngủ thế nên anh sẽ cảm thấy trống trải nếu như đêm nay cô bé không muốn về.
- Mấy con cú đã hết bệnh chưa?
Câu hỏi của Samson khiến Maris ngạc nhiên vô cùng. Đây là lần đầu tiên anh hỏi thăm mấy con cú của cô. Lần trước anh để lại một chiếc bánh cho con cú thì cô chỉ nghĩ đơn giản rằng anh muốn trả ơn cô đã giúp anh làm bánh nướng.
- Chúng khỏe rồi. – Cô vui vẻ trả lời.
- Dường như giờ giấc sinh hoạt của cô cũng đã thay đổi. Vì lũ cú con mới sinh sao? – Samson hỏi Maris nhưng ánh mắt của anh lại nhìn vào bên trong lâu đài.
- Đúng vậy, lần này chúng sinh sôi nhiều quá.
Khoảng không gian lại rơi vào im lặng, nghe rõ cả tiếng thở của cả hai người họ.
Trước khi Lucasta đến đây, anh và cô chẳng bao giờ ngồi nói chuyện như thế này cả, họ chỉ gặp nhau thoáng qua và nói một vài câu rồi ai về nhà nấy bởi vì giữa họ cũng chẳng có gì để bàn bạc hay thảo luận cả. Hơn nữa, Samson khá kiệm lời và giờ đây Maris mới nghe anh nói nhiều hơn ba câu.
- Lucasta thường hay giật mình vào nửa đêm, vậy nên cô hãy để ý con bé nhé, chỉ cần cô nắm tay là con bé sẽ có thể ngủ lại. Sáng mai nếu con bé muốn về thì cô cứ bế nó về giúp tôi nhé, tôi sẽ để cửa. Đêm nay làm phiền cô rồi. Thôi, tôi về đây.
Samson nói xong thì đứng dậy và rời khỏi lâu đài. Mặc dù không có Lucasta ở đây nhưng anh vẫn bước đi chậm rãi khiến Maris cứ ngỡ anh là một người đàn ông loài người. Có lẽ anh đã dần hình thành thói quen để không bại lộ thân phận ma cà rồng trước mặt cô bé ấy.
- Samson, anh thật vất vả.
Maris thì thầm rồi trở vào lâu đài, bỏ quên luôn những nhành hoa hồng nằm chơ vơ trên bàn.
Samson bị quá khứ về Eirlys ám ảnh và cô thì bị quá khứ về Vincent dằn vặt cả trong những giấc mơ. Có đôi khi, cô bỗng sợ cả ánh lửa và ánh nến khi khoảnh khắc Vincent biến thành tro bụi đột ngột xuất hiện trong tâm trí cô.
Trở lại lâu đài, Samson rảo bước xuống căn phòng dưới tầng hầm và lục lấy một chai m.á.u khô rồi đổ ra ly nước và khuấy đều.
Từ ngày Lucasta trở nên lanh lẹ hơn thì anh cũng không dám tùy tiện để những chai m.á.u này trong phòng mình nữa. Trong bóng tối mờ mờ, bóng dáng cao gầy của anh in lên vách tường và chập chờn theo ngọn nến.
- Sao hôm nay m.á.u lại không ngon thế nhỉ? Hết hạn sử dụng rồi ư? Hay là Harvey mua nhầm m.á.u kém chất lượng?
Câu hỏi dành cho chính mình vang lên trong tiếng thở dài khiến căn phòng càng thêm u ám. Ba chữ "em ghét anh" của Lucasta cứ vang lên bên tai anh hại anh càng căm ghét chính mình. Lý ra anh nên gạt bỏ Eirlys và toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô để không xảy ra những xung đột không đáng có này.
- Lucasta, anh xin lỗi. Anh không nên mắng em. Anh bị làm sao thế này?
Chiếc đồng hồ quả lắc đánh đưa một nhịp chuông báo hiệu đã bảy giờ tối và Maris cũng vừa nấu xong nồi bột ngũ cốc.
Cô đang định múc một bát để dành phần cho Lucasta thì phát hiện cô bé đã thức dậy và đứng sau lưng cô tự bao giờ.
- Em dậy rồi sao Lucasta? Em ăn bột ngũ cốc nhé. – Maris nhún vai và nói.
So với bột ngũ cốc thì Lucasta thích ăn nấm do Samson nấu hơn, gần mười ngày nay, anh mới cho cô ăn nấm lại và giờ thì vì giận lẫy anh mà cô không được ăn nữa rồi.
Thấy mặt Lucasta bí xị, Maris liền buông bát bột xuống và tiến đến, bế cô bé loài người lên và đặt xuống chiếc ghế.
- Em nhớ anh trai rồi, đúng không? – Maris hỏi.
- Đúng ạ. – Lucasta cúi đầu, lí nhí trả lời.
- Lucasta à, Samson cũng vì quá thương em nên anh ấy mới mắng em thôi. Nếu là chị thì chị cũng sẽ mắng em vì lo lắng đấy. Nếu lúc đó con sói tấn công trúng em thì anh ấy sẽ đau lòng lắm.
Lời nói dịu dàng của Maris khiến Lucasta ứa nước mắt vì nhận ra bản thân mình thật có lỗi khi nói những lời như xát muối vào tim anh trai. Samson thương cô nhiều như thế nào thì cô là người biết rõ nhất, anh chăm chút cho cô từng ly từng tí và chiều chuộng cô vô điều kiện.
- Chị đưa em về với anh ấy nhé. Samson sẽ rất vui khi nhìn thấy em đấy.
Lucasta gật đầu lia lịa, tụt xuống ghế rồi đưa bàn tay nhỏ xíu cho Maris nắm lấy.
Cả hai người nhanh chóng đi đến trước cổng tòa lâu đài dát vàng nhưng Maris không vào mà chỉ đẩy cửa cho Lucasta vào rồi dặn dò cô bé khóa lại.