Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 18: Nỗi Ám Ảnh Của Quá Khứ - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13
Nhìn cô bé lũn đũn chạy như cái nấm lấp ló xuyên qua những bụi cây mà anh chỉ còn biết thở dài và lặng lẽ đi theo.
Anh đâu muốn to tiếng với cô nhưng ban nãy anh đã không thể nào kiểm soát được bản thân. Cái cảm giác sợ hãi đó vẫn còn đeo bám anh đến tận bây giờ.
Cả hai chạy gần về tới lâu đài thì Lucasta dừng lại khi cô phát hiện Maris đang ngồi vắt vẻo trên cây cùng mấy con cú mèo. Trông thấy cô gái nhỏ đang khóc, Maris vội hỏi vọng xuống.
- Xin chào Lucasta, em đi đâu mà đi một mình thế? Samson đâu?
Maris vừa dứt lời thì Samson cũng vừa bước tới, tuy nhiên, anh chỉ đứng sau lưng Lucasta. Cũng may mà Maris nhìn thấy anh, nếu không thì cô đã quên mất Lucasta là con người và đã nhảy từ trên cành cây cao xuống trước mặt cô bé.
Khổ thân cho Maris, trong lúc cô đang luống cuống tuột từ trên cây xuống thì chiếc váy màu đỏ của cô đã vướng vào nhành cây nhọn và bị kéo rách một đường dài.
May mắn là nó chỉ rách đến đầu gối thì dừng lại chứ nếu không chắc cô chẳng còn dám gặp Samson nữa vì dù gì anh cũng là đàn ông, lộ liễu trước mặt anh là một điều vô cùng xấu hổ.
- Nín đi nào Lucasta. Chị bế nào. – Maris vừa dỗ cô bé vừa trừng mắt nhìn Samson.
Anh cũng chẳng giấu diếm gì Maris, đem chuyện ban nãy kể rõ đầu đuôi cho cô nghe vì trông ánh mắt của cô cứ như cô đang nghĩ rằng anh là một kẻ thích bạo hành trẻ con vậy. Bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ mất kiểm soát như anh thôi, dù gì thì anh cũng từng là một con người.
- Làm sao mà Lucasta biết chúng là sói chứ? Làm sao mà con bé biết rằng chúng nguy hiểm chứ? Lỗi là do anh, đáng ra ngay từ đầu anh nên dạy cho con bé biết về chúng. – Maris đổ hết hết tội lỗi lên đầu Samson để xoa dịu ấm ức trong lòng cô gái nhỏ.
- Ý cô là tôi phải bắt một con sói về để nói cho Lucasta hiểu sao?
- Bút chì và giấy để làm gì nào? Anh không bắt sói về thì nên vẽ nó ra chứ.
- Ôi trời ơi, cô đang nói cái gì thế hả?
Chẳng để anh kịp nổi giận, Maris đã bế Lucasta đi thẳng về tòa lâu đài của mình. Samson cũng bám gót cô, ánh mắt anh thoảng nét buồn rầu khi nhận ra Lucasta thậm chí còn không thèm nhìn tới mặt anh.
- Em không muốn về nhà cùng anh ấy. Em muốn ở cùng chị Maris. – Lucasta mếu máo nói vì sợ Maris trả mình cho Samson.
- Được rồi. Em sẽ ở đây với chị.
Maris vừa nói vừa nháy mắt với Samson, anh hiểu ý cô nên lặng lẽ quay lưng và trở lại vào rừng.
Nhìn bóng dáng cô độc của anh khuất dần trong bóng chiều tím thẫm, Maris thấy xót xa. Cô biết cô đã quá nặng lời với anh. Có lẽ nỗi ám ảnh của một trăm năm trước đã khiến anh không thể kiểm soát lời nói của mình và vô tình làm tổn thương Lucasta.
Bước chân thất thểu của Samson dừng lại trước giỏ nấm đầy nằm trơ trọi giữa rừng chiều. Mới ban nãy, anh và Lucasta hãy còn vui vẻ trò chuyện và cô còn hát líu lo trong khi hái nấm mà bây giờ cô lại giận anh rồi.
Nếu như anh không mải suy nghĩ về những ngày tháng bên cạnh Eirlys thì anh đã không lơ là đến mức không biết rằng Lucasta đã đi theo con sói con.
Anh ngồi xuống và nhặt những chiếc nấm rơi vương vãi bên ngoài cho vào giỏ rồi đem cả nấm cả củi về lâu đài. Anh cũng không biết tối nay Lucasta có hết giận và về ăn tối hay không nữa. Tuy vậy thì anh vẫn nấu cho cô.
Lúc này, Maris đã dỗ Lucasta ngủ. Trẻ con mỗi khi khóc xong sẽ rất dễ buồn ngủ, dường như giấc ngủ là cách tạm thời để xóa đi hết những buồn bực của chúng và khi tỉnh lại thì chúng sẽ thấy tâm trạng tốt hơn.
Khi Maris ra ngoài sân để cắt vài cành hoa hồng vào cắm thì cô thoáng thấy bóng lưng của Samson đang tựa vào cổng. Anh đã không lên tiếng gọi cô mà chỉ đứng đó và chờ đợi.
- Samson, vào trong đi. – Maris kéo cảnh cổng và nói nhỏ.
- Lucasta đâu rồi? – Anh vừa hỏi vừa nhìn vào tòa lâu đài.
- Con bé ngủ rồi. Đừng lo lắng quá. Sau một giấc ngủ thì con bé sẽ ổn và quên hết thôi. Anh cũng đừng bận tâm về lời của trẻ con nhé.
Cả hai người cùng nhau bước đến chiếc bàn ở góc sân và ngồi xuống. Hình ảnh cô bé với gương mặt nhạt nhòa nước mắt cùng ánh mắt đầy trách móc cứ lởn vởn trong tâm trí của Samson, anh lại cảm thấy mình thật xấu xa và hung dữ.
- Tôi đã không làm tốt trách nhiệm của một người anh. Là tôi tự nguyện nhận làm anh con bé nhưng có lẽ tôi không thể..
- Không đúng, anh đã làm rất tốt rồi. Samson, đừng tự trách mình nữa. Tôi xin lỗi vì đã nói những lời đó với anh, lỗi hoàn toàn không ở nơi anh.
Dù Maris có nói gì thì Samson vẫn tự trách mình. Có lẽ đêm nay Lucasta sẽ ở lại đây, không về cùng anh. Nếu như giấc ngủ thật sự có thể khiến quá khứ trở nên mờ nhạt thì một trăm năm qua anh sẽ không chìm trong đau khổ lẫn dằn vặt.
Anh chỉ hy vọng rằng với Lucasta thì sẽ khác vì cho đến tận bây giờ, có những chuyện buồn từ thời thơ ấu mà anh vẫn không thể quên.