Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 23: Giáng Sinh Sớm - 1

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13

- Vẫn chưa tới Giáng Sinh mà nhỉ? – Maris cười thật tươi và hỏi.

- Nhưng Samson thì đã có quà rồi. – Giọng Harvey đầy mai mỉa.

- Con bé rất đáng thương, Harvey à.

Dứt lời, Maris liền quay lưng và đi vào bên trong, nối gót cô, ba người còn lại cũng đi theo sau.

Ánh mắt của Aurora ngay lập tức bị thu hút bởi bức tranh vẽ người đàn ông trong bộ trang phục quý tộc treo ngay giữa lâu đài. Anh ta rất đẹp trai và so với anh ta thì Harvey lẫn Samson chỉ đáng xách dép.

- Người đó là Vincent ư? – Aurora níu lấy tay Harvey và hỏi khẽ.

- Đúng vậy. – Harvey đáp.

Tình yêu là một điều gì đó rất khó nói. Nếu Vincent là một con người và sinh sống trong thành phố thì có lẽ anh chính là mẫu người đàn ông lý tưởng của rất nhiều cô gái xinh đẹp và giàu có.

Thế nhưng, anh là một ma cà rồng thuần chủng và cuộc đời của anh chỉ quanh quẩn trong khu rừng để rồi khi gặp cô bé mồ côi Maris đi lạc, anh đã đưa về nuôi nấng rồi dần dà đem lòng yêu thương. Tình yêu ngang trái ấy đã khiến anh trả giá bằng mạng sống của chính mình.

- Con bé vẫn ho nhiều, đúng không? – Samson đặt tay lên trán Lucasta và hỏi.

- Đúng vậy, lúc con bé ngủ thì đỡ ho hơn. – Maris mệt mỏi trả lời.

- Cảm ơn cô nhé, Maris.

Samson nói và cúi xuống, bế Lucasta lên, đưa về lại tòa lâu đài của mình. Trong khi anh đang đắp chăn cho cô bé thì Aurora đã lấy trong túi xách ra một chiếc ống nghe rồi tiến lại bên cạnh giường.

Tuy là một bác sĩ chuyên về nghiên cứu huyết học nhưng cô cũng có thể khám và chẩn đoán các bệnh lý cảm cúm và đau bụng, đau đầu thông thường.

- Lucasta bị viêm phổi nhưng không đến nỗi phải nhập viện, anh cứ cho con bé uống thuốc theo hướng dẫn và giữ ấm cho con bé là ổn.

Aurora vừa tháo ống nghe cất vào túi vừa nói. Tiếp đó, cô lấy ra một miếng dán hạ sốt rồi dán lên trán Lucasta.

Lúc này đây, Aurora mới có thời gian nhìn rõ gương mặt cô em gái nuôi của Samson, thật sự Lucasta rất đáng yêu, cô bé có làn da trắng, môi đỏ và tóc vàng óng ả. Aurora thầm nghĩ rằng nếu đem Lucasta bỏ vào tủ kính trưng bày thì mọi người sẽ nghĩ rằng cô bé là một con búp bê.

- Ra ngoài đi.

Harvey liếc nhìn cô bé có mái tóc vàng ngắn lên tới cổ rồi quay đi rất nhanh. Khi xuống tới tầng trệt thì anh mới dừng lại. Tuy tuyết vẫn rơi đầy trời và không khí vô cùng lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy nóng ran trong người.

- Có muốn uống chút m.á.u không? – Samson chạm nhẹ vào vai Harvey và hỏi.

- Tôi đang giận cậu đấy. Cậu biết không? – Harvey nói trong tiếng thở dài.

- Tôi biết. Tôi xin lỗi Harvey. Chỉ lần này nữa thôi. Đi. Chúng ta xuống tầng hầm nào.

Nhìn bóng dáng cao ráo của Samson đi trước mặt mình mà Harvey chỉ muốn đạp cho gã ma cà rồng nửa vời kia một cái cho gã tỉnh hồn ra.

Ngày mà Eirlys xuất hiện trong lâu đài thì Samson cũng đã từng nói "chỉ có lần này mà thôi" nhưng đến một trăm năm sau thì có thêm một lần nữa.

- Cậu thấy vui không khi lâu đài của cậu mà cậu phải chui lủi như một kẻ trộm, ngay cả việc dùng bữa cũng phải lén lút.

Mặc cho anh bạn thân càu nhàu, Samson vẫn điềm nhiên lấy chai m.á.u khô trên kệ xuống và pha vào hai ly nước.

Anh biết rõ nếu bây giờ anh mà bảo rằng anh đang rất vui và hạnh phúc khi có Lucasta bên cạnh thì kiểu gì Harvey cũng sẽ gầm rít lên cho mà xem.

Cái cảm giác được chăm sóc cô bé rồi được cô bé hôn vào má và nói lời cảm ơn khiến anh thấy mình vẫn có giá trị đối với một ai đó.

- Đây, sẽ không ngon bằng m.á.u tươi đâu.

Samson đưa ly m.á.u đã pha loãng cho Harvey rồi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Trong ánh sáng không rõ của ngọn nến chập chờn, hai bóng dáng cao lớn cô độc và méo mó in lên vách tường.

- Tôi định Giáng Sinh này sẽ đem một ít m.á.u tươi để cậu vùi vào tuyết mà dùng. Không ngờ hôm nay lại tới đây. – Harvey nhấp một ngụm m.á.u rồi đặt chiếc ly xuống và nói.

- Không cần đâu, tôi đã quen với vị này rồi. À quên nữa, tôi nghe nói tập đoàn vừa mới thay chủ tịch, chúc mừng cậu nhé, tân chủ tịch của Star.

- Cảm ơn, tôi cũng không ngờ Bonita cho tôi c.h.ế.t trẻ thế nhưng mà nhờ vậy nên không cần phải hóa trang. Ít nhất là mười năm nữa.

Thưởng thức buổi trưa xong, cả hai anh chàng lại trở lên phòng của Lucasta. Vừa trông thấy Samson, cô bé liền bỏ con gấu bông xuống, đưa hai tay lên.

Anh mỉm cười hạnh phúc và đón lấy cô. Cả buổi sáng chẳng được ở cạnh bên nên anh và cô đều rất nhớ nhau vì có những thứ khi đã hình thành một thói quen thì sẽ trở nên như một phần của cuộc đời họ, thiếu đi sẽ rất buồn.

- Tôi vừa cho con bé ăn bánh và uống thuốc rồi. – Aurora đứng dậy, đút hai tay vào túi áo khoác và nói.

- Con bé không sợ người lạ nhỉ? – Harvey hỏi trong khi đôi mắt của anh đang nhìn về phía cô bác sĩ.

- Lucasta chỉ sợ bị anh trai mắng thôi. Ngay cả sói mà con bé cũng muốn bắt về nhà làm đồ chơi đấy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.