Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 32: Người Anh Trai Đúng Nghĩa - 2

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13

Thấy cô nhìn cái bánh với vẻ tiếc nuối nên Samson cho cô ăn chiếc bánh của anh và lấy lý do bụng anh hơi khó chịu để cô đừng áy náy.

- Anh, em xin chị Maris vài con cú mèo về nuôi để nó bắt chuột nhé.

Lời nỉ non của Lucasta khiến Samson sởn da gà. Bảo anh sống cùng mấy con cú đó thì chi bằng đuổi anh ra khỏi tòa lâu đài này còn hơn.

Nếu chúng ở đây, ngay cả khi uống máu, anh cũng sẽ tưởng tượng rằng lông của chúng bay trong không khí và rồi rơi vào ly m.á.u của anh. Chăn mền, giày và vớ của anh cũng sẽ bị dính lông của chúng.

- Cú của Maris không biết bắt chuột đâu. Chúng là một đám vô dụng. À, không, là Maris đã làm cho chúng mất đi bản năng vốn có. – Samson vội tìm lý do từ chối yêu cầu của cô.

- Làm ơn đồng ý đi mà anh, em sợ chuột lắm.

Ngay lúc Lucasta định nhỏ ra vài giọt nước mắt để khiến anh mềm lòng mà đồng ý thì anh đã lấy tay che đôi mắt của cô lại.

Cô nói cô sợ chuột mà không biết rằng anh rất ghét cú mèo sao? Hơn nữa, nếu cô đem chúng về thì sớm muộn gì cô cũng sẽ lơ là anh cho mà xem, bằng chứng là cách đây một năm trước cô đem con sóc con lạc mẹ về nuôi và trong đầu cô, trong tim cô lúc nào cũng chỉ có hình bóng của nó, chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh.

Cuối cùng, anh phải đi kiếm con sóc mẹ đến và thuyết phục cô thì cô mới chịu thả cho nó về lại trong rừng. Tuy nhiên cô cũng buồn hết mười ngày và tỏ vẻ ghét anh ra mặt.

- Chúng ta sẽ nói về điều này sau khi từ thành phố trở về được không? – Anh buông tay ra khỏi đôi mắt cô và nói.

- Anh nói sao? Anh sẽ đưa em đến thành phố ư? Vậy là thành phố có thực đúng không anh? Nó có giống hình vẽ ở trong sách không?

Những câu hỏi dồn dập đầy phấn khích cùng ánh mắt long lanh của Lucasta dường như đã cho Samson một câu trả lời chính xác nhất.

Maris nói đúng, Lucasta thật sự rất thích đến thành phố và vì sợ anh mà đã nói tránh đi. Nếu như anh không mở lời trước thì hẳn cô sẽ chôn sâu mơ ước ấy trong lòng và ao ước hằng đêm.

- Thành phố có thực và đẹp hơn hình vẽ. Ít hôm nữa, anh sẽ đưa em đi thăm Harvey và Aurora.

- Ôi, em rất nhớ chị Aurora và anh Harvey. Em còn tưởng họ sẽ quay lại vào Giáng Sinh năm tiếp theo nhưng cuối cùng họ đã không xuất hiện và anh Harvey thì chỉ đến bìa rừng đưa đồ cho chị Maris rồi quay về.

- Họ bận rộn lắm, ở thành phố, người ta phải làm việc để kiếm tiền, không có nhiều thời gian rảnh rỗi như chúng ta đâu.

Trong khi Lucasta ngồi lại để ăn nốt chiếc bánh thì Samson đi xuống tầng hầm dùng bữa sáng của mình. Anh chỉ uống vội rồi trở lên chứ chẳng có thời gian hay tâm trạng để thưởng thức nữa.

Lúc ngang qua tấm gương, anh đứng lại, nhìn chính mình. Có ai biết ẩn sau vẻ bề ngoài đẹp trai hiền lành này lại là một sinh vật uống m.á.u người hay không?

Phía dưới lầu, Lucasta đã ăn xong và xách chiếc rổ ra vườn hái rau. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt nên cũng có hứng thú cắm hoa.

Thế là, sau khi hái rau xong, cô vừa hát vừa chọn những cành hồng đẹp nhất để cắm vào chiếc bình pha lê. Trong lúc phấn khích, cô cầm lấy tà váy và xoay vòng vòng.

Ảnh hình đẹp đẽ ấy khiến Samson gần như c.h.ế.t lặng. Anh nhớ đến những lời cảnh báo của Harvey. Phải chăng tình cảm anh dành cho cô đã ít nhiều thay đổi rồi không?

- Lucasta, chúng ta đi lên lầu vẽ tranh nào. – Samson cất tiếng gọi.

Nhanh như một con sóc, Lucasta liền chạy đến cạnh anh. Cả hai nhanh chóng đi lên phòng vẽ tranh để hoàn thành nốt bức tranh còn dang dở. Đó là bức tranh vẽ anh và cô. Cô vẽ anh và anh vẽ cô chung trong một bức tranh.

Tuy Lucasta không nói ra nhưng từ lâu cô đã biết cô gái trong bức tranh được anh treo ngay giữa căn phòng tên là Eirlys khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ ghi bên dưới.

Cho đến sáng nay, lúc nghe anh gọi tên cô gái ấy thì cô bắt đầu cảm thấy ghen tị. Anh chưa bao giờ gọi tên cô trong lúc đang ngủ cả, chỉ khi nào thức mới gọi thôi.

Maris đã từng nói khi một người gọi tên một người trong giấc mơ chứng tỏ là người kia có vị trí rất quan trọng trong trái tim họ.

Cả hai người đều chăm chú họa lại hình ảnh của nhau, vì giáp mặt nhau hàng ngày nên anh và cô không cần quan sát nhau thêm.

Bóng dáng cô đã in sâu vào tâm trí anh và bóng dáng anh cũng đã in sâu vào tâm trí cô, dù là nhắm mắt hay mở mắt thì họ đều có thể nhớ rõ từng chi tiết.

- Xong rồi, đây là anh và em.

Lucasta buông cây bút vẽ xuống và lùi về phía sau để chiêm ngưỡng tác phẩm vừa hoàn thành. Liếc nhìn sang Samson, cô thấy anh cũng đang gật gù mỉm cười.

Nhìn tiếp lên bức tranh vẽ Eirlys, cô bỗng thấy khó chịu nên đánh liều lên tiếng.

- Anh, chúng ta tháo bức tranh kia xuống để treo bức tranh này lên nhé.

Vừa nói, Lucasta vừa tiến lại toan tháo bức tranh vừa vẽ xong ra nhưng Samson đã cầm tay cô giữ lại. Hành động này của anh đã cho cô hiểu rằng Eirlys rất quan trọng với anh và anh không hề muốn để ai khác thay thế vị trí đó, kể cả cô.

- À. Cũng không nhất thiết phải như vậy nhỉ?

Cô vùng khỏi tay Samson và quay lưng bước đi trước ánh mắt khó hiểu của anh.

Khi biết anh đã không còn nhìn thấy mình nữa, cô âm thầm lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa ứa trên khóe mi rồi chạy vội vào bếp để chuẩn bị bữa trưa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.