Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 34: Những Vị Khách Đến Từ Khu Rừng Ma Ám - 2

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13

Khi Maris trở lại bên chiếc bàn thì ngoài cổng vọng vào hai tiếng chuông. Cô đưa mắt nhìn sang Samson, còn anh lại nhìn ra ngoài sân.

Ban nãy, tuy di chuyển nhanh nhưng họ quan sát rất kỹ và hoàn toàn không để bất cứ ai thấy sự xuất hiện của họ. Tuy nhiên, tiếng gõ cửa vào ban đêm thế này khiến họ không khỏi lo lắng về những tay thợ săn ma cà rồng đang ẩn mình trong thành phố.

Ngay lập tức, cả Maris lẫn Samson đều chui vào bức màn và lánh mặt. Aurora vội giấu hai chiếc ly xuống dưới bàn rồi rảo bước đi ra ngoài.

Trông thấy bóng dáng của Harvey, cô hốt hoảng quay trở vào trước ánh mắt ngạc nhiên của anh chàng ma cà rồng có mái tóc bạch kim độc nhất vô nhị trong thành phố.

- Không xong rồi, là Harvey. Làm sao đây? Làm sao đây? – Aurora chạy loạn khắp phòng khách và la lên.

- Lẽ nào chúng ta đã bị phát hiện sao? Anh ta sẽ gào lên mất. – Maris lo lắng nhìn Samson.

- Không sao đâu. Cô cứ ra mở cổng đi. Dù gì thì tôi cũng đang định mượn xe của anh ấy để đưa Lucasta đi chơi.

Samson bình tĩnh đáp rồi vén màn bước ra, đến ngồi trên ghế sô pha. Nối gót anh, Maris cũng rời khỏi bức màn.

Sau khi hít thở thật sâu, Aurora liền tiến ra bên ngoài và mở cổng cho Harvey. Giây phút cánh cổng hé mở, anh đưa cho cô một chiếc hộp, bên trong chất đầy bánh bông lan bơ. Cô còn chưa kịp hỏi thì anh đã lên tiếng.

- Của bà lão hàng xóm cho tôi, tôi không ăn nên mang đến nhờ cô ăn giúp.

- Anh mà cũng có hàng xóm sao? Anh có giao du với ai đâu chứ. – Aurora nheo mắt nhìn anh, cất tiếng dò hỏi.

- Có ăn không?

- Đương nhiên rồi, chủ tịch Star cho tôi mà, tôi phải ăn chứ.

Cô mải ngửi và ngắm những chiếc bánh bông lan bơ nên không thấy khóe môi Harvey nhếch lên.

Mấy hôm trước, bà lão ở căn hộ cạnh anh bị trượt chân, suýt rơi xuống cầu thang bộ và được anh cứu kịp thời. Thế là, bà ấy mang ơn, đem quà sang tặng. Vừa tặng xong thì con trai, con dâu bà cũng xuất hiện và thuyết phục bà về sống chung với họ luôn.

Ánh mắt Harvey chợt ánh lên một tia sáng rồi tắt rất nhanh. Nếu anh nhớ không lầm thì đôi giày đàn ông đang để trên bậc thềm nhà Aurora chính là đôi giày mà anh đã mua cho Samson cách đây vài tháng trước.

Không lẽ cô bé loài người kia lại bị bệnh nữa hay sao? Trong suốt mười năm kể từ mùa Giáng Sinh đó, Samson nói Lucasta đã thích ứng với môi trường sống và khí hậu nên không bệnh nữa mà.

- Ai đang ở trong nhà cô vậy?

- À. Là Samson và Maris. Anh vào đi.

Cô lấm lét lùi lại, nhường chỗ cho anh bước vào. Dẫu sao thì Lucasta vẫn đang ngủ trên tầng hai, cô tin Harvey và Samson sẽ không dám cãi nhau.

Cô nhớ lần cuối mà họ cãi nhau là lúc Samson muốn báo thù cho Vincent. Khi ấy, cơ thể Samson đầy thương tích và Maris thì gần như kiệt quệ, nhóm thợ săn ma cà rồng lại hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cái tát mà Harvey dành cho Samson đã khiến anh chàng ma cà rồng một ngàn năm tuổi không còn bén mảng đến thành phố trong suốt hai mươi năm và ngày mà anh trở lại chính là vì phải đi mua thuốc cho Lucasta.

Bầu không khí trong căn nhà trở nên nặng nề khi hai anh chàng đẹp trai giáp mặt nhau. Aurora nắm lấy tay Maris và dẫn cô vào phòng mình để nhường chỗ cho họ. Hai cô gái cứ lấp ló sau cánh cửa để quan sát tình hình.

- Cậu không có gì để nói với tôi sao? – Harvey lên tiếng hỏi.

- Harvey, chỉ lần này nữa thôi.

- Câu này cậu đã từng nói rồi. Samson, nếu cứ thế này, tôi e là không ổn.

- Chỉ vài ngày thôi. Tôi sẽ đưa Lucasta đi tham quan thành phố một vài ngày rồi sẽ quay lại lâu đài. Lucasta chỉ muốn nhìn thử thế giới bên ngoài một lần. Mười năm trong rừng đã khiến con bé chịu nhiều thiệt thòi.

- Cho dù cô ấy có là em gái cậu thì cậu cũng không nên chiều chuộng đến mức này. Còn kéo theo cả Maris nữa chứ. Cậu sợ đi một mình thì nhóm thợ săn không nhận ra cậu là ma cà rồng sao?

Samson còn chưa kịp phân trần về việc Maris xin anh cho cô theo cùng chứ không phải là anh rủ rê thì tiếng gọi của Lucasta bất chợt vang lên khiến cả anh lẫn Harvey gần như đông cứng lại. Anh đã quên mất rằng đã một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô thấm thuốc.

Nhanh như một con sóc, cô chạy xuống cầu thang và tiến lại gần hai người đàn ông rồi nắm lấy tay Harvey.

Qua mười năm mà cô trông anh chẳng thay đổi gì, gương mặt vẫn trẻ trung, vóc dáng vẫn thon gọn, giống như anh trai của cô và Maris vậy.

- Anh Harvey, anh nhớ em không? Em là Lucasta. – Cô mừng rỡ nói.

- Đương nhiên là anh nhớ rồi. Chào em, Lucasta.

- Anh không lớn lên thêm chút nào cả. Dường như chỉ có mỗi em lớn lên.

Trong khi Lucasta cười rạng rỡ thì Harvey lẫn Samson đều thở phào, một phần vì hai anh chàng đều biết rằng cô không nghe được những gì họ vừa nói, phần còn lại là vì chẳng rõ cô đang khen hay chê. Đã đến độ tuổi này rồi, không già đi thì thôi chứ làm sao mà lớn lên nữa chứ.

- Anh hết lớn rồi, đợi già đi thôi. – Harvey mệt mỏi đáp lời.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.