Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 39: Mái Tóc Mới Của Lucasta - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14
Mãi đến khi chiếc đồng hồ điểm bảy giờ đúng thì Lucasta mới lồm cồm bò dậy. Mắt nhắm mắt mở nên cô chưa giở chăn mà đã bước xuống giường rồi bị vấp và ngã lăn quay ra giữa sàn nhà.
Tiếng va đập khá mạnh khiến hai người ngồi ngoài phòng khách cũng nghe thấy và chỉ vài giây sau, Samson đã có mặt bên cạnh cô.
- Lucasta, em có bị gì không? Có đau ở đâu không? – Anh hốt hoảng ôm cả cô và chăn lên giường rồi hỏi.
- Em không sao cả. Sao anh dậy mà không gọi em? – Cô nũng nịu lên tiếng.
- Anh thấy em đang ngủ ngon, không nỡ đánh thức em. Nào, em đi rửa mặt đi, Aurora đang đợi em ngoài phòng khách đấy.
Samson vừa dứt câu thì Lucasta nhanh chóng đứng lên và chạy về phòng mình.
Sau khi rửa mặt và thay một chiếc váy mới, cô liền chạy đến phòng khách. Cô đang nôn nao để dạo chơi khắp thành phố vào ban ngày để nhìn mọi thứ được rõ ràng hơn.
- Chào buổi sáng chị Aurora.
- Chào buổi sáng Lucasta.
Hai câu chào đó cũng đã chấm dứt không khí nhộn nhịp trong căn hộ vốn im ắng của Harvey.
Vì nghĩ rằng Maris đang ngủ nên Samson cũng không làm phiền cô. Sau khi tạm biệt Aurora cùng Lucasta, anh sang phòng Harvey dùng bữa sáng rồi lại trở về phòng mình và tiếp tục ngủ.
Tính mạng anh từng giao qua mấy đời nhà Aurora nên anh rất tin tưởng khi để viên ngọc quý của mình đi theo cô.
Lúc Samson đã chìm trong mộng mị thì trên ngọn núi cách thành phố khá xa, Maris đang đứng một mình giữa trời mây u ám.
Chính nơi này là nơi cuối cùng cô nhìn thấy Vincent, người đàn ông đã khiến cô xoay vần trong cảm xúc của thương, hận và yêu.
Tiếc thay, tình yêu day dứt muộn màng mà cô dành cho anh lại bắt đầu vào lúc anh vĩnh viễn rời xa.
Bước chân cô từ từ tiến lại nơi mỏm đá mà Vincent ngã xuống rồi vươn tay rờ rẫm xung quanh. Chẳng còn vết tích gì ở đây nữa, mưa nắng trong suốt ba mươi năm qua đã xóa nhòa tất cả rồi.
Cô cứ ngồi trên núi hồi lâu, mãi đến khi làn mây đen đang dần tản ra để nhường chỗ cho mặt trời thì cô mới quay lại căn hộ của Harvey.
Khi đôi chân vừa chạm mặt sàn, cô giật mình đánh thót khi thấy Samson đang đứng khoanh tay và tựa lưng vào chiếc tủ gỗ, ánh mắt của anh mang đầy ý trách móc.
- Chào buổi sáng Samson, tôi thấy hơi ngột ngạt nên leo lên mái nhà hóng gió một chút. – Maris cố giữ vẻ mặt bình tĩnh và nói.
Anh đứng thẳng người và đi đến gần Maris trước ánh mắt lo lắng của cô. Khoảnh khắc anh vươn tay chạm vào tóc cô, cô gần như nín thở.
Vài giây sau, anh đưa chiếc lá xanh thẫm ra trước mặt cô rồi lại buông tay cho nó rơi xuống.
- Cây bách tùng đó vẫn còn đúng chứ?
Maris cắn chặt bờ môi và cúi đầu nhìn chiếc lá đang bám trên chân mình. Cô giận bản thân đã bất cẩn mà quên mất việc xóa sạch dấu vết.
Trên nóc của tòa nhà sang chảnh bậc nhất thành phố hoàn toàn không có trồng cây bách tùng. Mãi tận khi thấy anh lùi lại, cô mới lấy hết can đảm để bật lên thành tiếng.
- Xin lỗi anh, Samson, đúng là tôi đã tới đó.
- Maris, tôi đã từng yêu và từng hận nên tôi hiểu tâm trạng của cô. Có điều, cô hãy nhớ rằng dưới chân ngọn núi ấy là giáo đường và các thợ săn mà cà rồng vẫn đang ở đó.
Câu nói vừa dứt thì Samson cũng cất bước. Lúc ngang qua chiếc bàn gỗ, anh đặt chìa khóa phòng của Harvey lên rồi mới ra khỏi phòng.
Tính mạng của Maris được đánh đổi bằng sinh mạng của Vincent và vô số thương tích trên thân thể Samson nên hơn ai hết, anh không muốn cô xảy ra bất kỳ chuyện đáng tiếc nào.
Không khí trong căn hộ nặng nề là thế nhưng ở bên ngoài, phố xá vẫn đông vui và nhộn nhịp. Ở những nơi có Lucasta xuất hiện, mọi thứ dường như trở nên rực rỡ và tràn đầy nhựa sống khi cô nở nụ cười mà hiện tại là trong salon tóc này.
Aurora tỏ vẻ không hài lòng với mái tóc mới của Lucasta vì nó khiến cô bé trông già hơn nhiều so với tuổi thật.
Kiểu tóc uốn xoăn này chỉ hợp với các cô gái từ độ tuổi khoảng ba mươi đến bốn mươi lăm, trong khi Lucasta chỉ vừa mới khoảng hai mươi tuổi. Thế nhưng, Aurora biết làm sao được vì Lucasta cứ nằng nặc đòi nhà tạo mẫu tóc làm cho cô theo kiểu này.
- Chị Aurora, em thấy em giống với chị Maris rồi. – Lucasta ngắm nghía bản thân trong gương và nói.
- Chị đã nói rồi mà, nó khiến em dừ hơn tuổi hai mươi đấy. Nhưng mà không sao đâu, vài tháng sau em bảo Samson đưa em đến thành phố để làm tóc mới là ổn, giờ thì xem như em hóa trang thành quý bà vậy. – Aurora đặt tay lên vai cô và thủ thỉ nói.
Rời khỏi salon tóc, cả hai cùng nhau vào nhà hàng dùng bữa trưa. So với việc ngồi ăn cùng Samson và Maris thì Lucasta cảm thấy ăn cùng Aurora sẽ vui hơn vì cô bác sĩ cũng ăn uống rất nhiệt tình như cô vậy.
Có điều, Lucasta chẳng hiểu sao Aurora không hề béo, vóc dáng vẫn thon thả như Maris, chẳng thấy chút mỡ thừa.
- Lucasta, em thấy cuộc sống trong thành phố này thế nào? Nếu được chọn lựa thì em muốn sống ở đây hay là về lại lâu đài? – Aurora nhìn thẳng vào mắt Lucasta và nghiêm túc hỏi.
- Tất nhiên là em muốn sống ở đây rồi ạ, mọi thứ đều rất tiện lợi và em còn có thể gặp chị Aurora cùng anh Harvey nữa. Nhưng mà dường như anh Samson không thích thành phố lắm. – Giọng Lucasta đang hào hứng thì bỗng dưng chùng xuống.