Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 38: Cơn Mưa Đêm - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14
Cơn mưa kết thúc thì trời cũng vừa tảng sáng. Harvey đến trước cửa phòng của Samson để chào anh trước khi đến công ty.
Sau hai tiếng gõ mà chẳng nghe trả lời nên Harvey liền bước vào xem thử.
Cảnh tượng đập vào mắt anh lúc này chính là cô bé Lucasta đang ôm lấy Samson và ngủ ngon lành, trong khi anh chàng ma cà rồng đẹp trai đang chật vật gỡ tay và chân của cô ra khỏi người mình.
- Tên anh trai biến thái. – Harvey khoanh tay, lắc đầu và nói.
- Đừng có nghĩ lung tung. Ra ngoài trước đi. – Samson thì thầm.
Harvey hừ nhẹ một tiếng rồi sải bước đi ra phòng khách. Từ đêm hôm qua đến tận sáng nay, anh phải đi chậm, phải khiêng luôn cái tủ lạnh vào phòng và trốn trong đó để uống m.á.u vì sợ bị Lucasta phát hiện và bây giờ anh thậm chí còn không được nói lớn.
Nơi đây vốn là khoảng không gian riêng tư để anh thoải mái sống với bản chất của một ma cà rồng mà không cần phô diễn nhưng chính cô bé loài người ấy đã khiến anh phải sống như một con người ngay trong chính căn hộ của anh.
- Cậu bế cô ấy sang phòng cậu à? Hai người đã ngủ cùng nhau khi ở lâu đài sao? – Harvey hỏi khi Samson vừa tiến đến trước mặt anh.
- Tôi ở trong suy nghĩ của cậu trở nên xấu xa từ bao giờ vậy?
- Mới tức thì, cách đây một phút ấy.
- Có vẻ như Lucasta đang dần nhớ lại chuyện trước đây. Cô ấy nói rằng trông thấy bản thân là nạn nhân của một vụ tai nạn.
- Như vậy không tốt sao? Cô ấy sẽ tìm được người nhà của mình và cậu không cần phải chăm sóc hay lo lắng cho cô ấy nữa.
Niềm vui của Harvey lại là nỗi buồn trong lòng Samson. Anh vừa sợ đánh mất Lucasta, vừa lo lắng quá khứ không mấy êm đẹp sẽ khiến cô không còn là con chim non hồn nhiên vô tư nữa.
Giữa một người dưng như anh và ba mẹ thì cô đương nhiên sẽ chọn họ rồi. Cứ nghĩ tới mai này tòa lâu đài ấy không còn bóng dáng cô quanh quẩn là tim anh thắt lại, khó thở vô cùng.
- Máu trong phòng tôi đó, uống thì vào lấy nhé. – Harvey đưa chìa khóa phòng mình cho Samson rồi rời đi.
Khi cánh cửa thang máy vừa hé mở, Aurora bước ra và nở một nụ cười thật tươi khiến Harvey choáng váng vì anh không nghĩ rằng cô sẽ đến sớm như vậy.
- Chào buổi sáng Harvey, anh có thấy vui vì đột nhiên có nhiều người trong nhà không? – Aurora buông lời chọc ghẹo.
- Căn hộ 309.
Anh đưa ngón tay cái chỉ ngược về phía sau rồi nắm tay cô kéo sang một bên để trống chỗ cho anh bước vào.
Khoảnh khắc cửa thang máy dần dần khép lại, đôi ánh mắt họ bỗng chạm nhau khiến Aurora hơi chút xót xa. Giá như ngày ngày cô đều được tiễn anh đi làm như thế này thì tốt quá.
Năm phút sau, Aurora xuất hiện trước mặt Samson. Đây là lần đầu đầu tiên cô có cớ để đến thăm nơi ở của người đàn ông cô yêu.
Không gian của căn hộ vô cùng ấm cúng chứ không lạnh lùng như chủ nhân của nó nhưng điểm sạch sẽ thì giống nhau.
Cô đoán những vật dụng trong bếp chỉ để trang trí vì anh vốn chẳng nấu nướng hay ăn thức ăn giống loài người, chỉ ba ly m.á.u cho một ngày tràn đầy năng lượng, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ là bốn ly.
- Chào buổi sáng Samson. Lucasta và Maris vẫn còn ngủ sao? – Aurora vừa hỏi vừa tiến đến bên chiếc ghế sô pha và ngồi xuống.
- Chắc là vậy, Maris vẫn thích ngủ vào ban ngày hơn. À. Aurora, tôi muốn hỏi y học có cách nào để khôi phục trí nhớ cho con người không?
- Thường thì các chứng mất trí nhớ đều do m.á.u tụ trên não gây ra, và khi tụ m.á.u tan thì người ta sẽ dần hồi phục, quá trình này diễn ra tự nhiên, không nên can thiệp bằng d.a.o kéo. Nhất là đối với những người không có biểu hiện gì tiêu cực như Lucasta.
Samson rót cho Aurora một ly nước lọc rồi kể cho cô nghe về giấc mơ của Lucasta. Anh cũng bày tỏ nỗi lo rằng quá khứ tồi tệ kia sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô gái tóc vàng và đó là điều mà anh không muốn xảy ra nhất.
Anh muốn cô mãi mãi như bây giờ, buồn vui vì những chuyện vặt vãnh thường ngày, không nghĩ suy hay toan tính điều gì cả.
- Ý của anh là muốn xóa đi hoàn toàn ký ức của cô ấy, đúng chứ? – Aurora nhìn anh với vẻ cảm thông.
- Như vậy thì quá tàn nhẫn và ích kỷ đúng không?
Khoảnh không gian rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Aurora nhận ra sự phiền não tột cùng trong những câu nói của Samson.
Mười năm chẳng là gì so với số kiếp bất tử của anh nhưng khoảng thời gian đó đủ dài để bóng hình Lucasta in vào trái tim anh.
Cô nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô bé tóc vàng đã có sự thay đổi vì cô thấy sự cưng chiều và mê đắm trong ánh mắt anh khi anh nhìn Lucasta, dù chỉ là một vài lần bất chợt.
Có lẽ chính bản thân anh cũng chưa nhận ra điều này bởi ban đầu anh đã mặc định cả hai người chỉ là trong mối quan hệ anh trai cùng em gái.