Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 47: Quyết Định Đau Lòng - 1

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14

Nước mắt Samson lần nữa rơi xuống, cách một lớp áo dày nên Lucasta không hề cảm nhận được nước mắt của anh đã thấm đẫm lưng áo cô.

Anh khóc vì hạnh phúc xen giữa những đau thương. Quãng thời gian cô xa lánh và lạnh nhạt với anh hóa ra chỉ là vì cô lo anh bị thần linh trừng phạt.

- Anh, em ngủ ở đây được không? Em lại mơ thấy giấc mơ ấy. Lần này, em thấy rất nhiều máu. – Cô siết chặt cổ anh khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trong mơ.

- Dĩ nhiên là được rồi. Nào, để anh đi lấy thêm gối cho em. – Anh vừa nói vừa lau vội những giọt nước mắt và đứng lên.

- Không. Em thích gối đầu lên anh hơn, như vậy thì em mới không còn sợ nữa. – Cô lắc đầu, nũng nịu.

- Cũng được.

Ngay lập tức, Lucasta chui tọt vào chăn và trườn đến đầu giường, bộ dạng cô y hệt lúc còn bé.

Chờ anh nằm xuống, cô liền gối đầu lên n.g.ự.c anh và yên tâm nhắm mắt. Cây nến cạnh giường vụt tắt sau cái phẩy tay của anh, chỉ còn lại ánh sáng của cây nến gần chiếc tủ đựng quần áo.

- Samson, anh có thấy buồn khi ở đây không? Anh không ra ngoài để tìm kiếm tình yêu cho mình sao? Anh không kết hôn sao? – Cô thì thầm hỏi.

- Không. Anh không muốn kết hôn.

- Nhưng em thì thấy buồn lắm, mỗi khi có mưa thì em lại càng buồn. Em nhớ thành phố, nhớ ánh đèn điện và món thịt xông khói. Em muốn được đi làm giống anh Harvey, em muốn mang trang phục văn phòng và ngồi xe buýt như những cô gái khác.

- Ở đây em vẫn trồng rau, chăm hoa và nấu ăn đấy thôi. Em vẫn đang làm việc mà.

- Không giống nhau mà.

Lucasta vùng vẫy lung tung khiến cho Samson càng thêm khốn khổ khi cố kiềm nén những dục vọng thường tình. Cuối cùng, điều anh lo sợ cũng đã xảy ra rồi, cô đã thẳng thắn bày tỏ mong ước của cô và mong ước đó đồng nghĩa với việc anh sẽ mất cô mãi mãi.

Sau khi đến thành phố, cô sẽ đi làm và phát triển các mối quan hệ ngoài xã hội, cô sẽ có nhiều bạn bè mới vì tính cách vui vẻ hòa đồng, và rồi, như một lẽ đương nhiên, cô sẽ yêu thương một chàng trai nào đó và cùng hắn tiến tới hôn nhân, cô sẽ quay cuồng trong việc nội trợ và chăm sóc con cái rồi sẽ dần dần lãng quên người anh trai trong khu rừng tăm tối này.

Những lời của Maris lại lần nữa vang lên bên tai anh. Lucasta đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái và cô không phải ma cà rồng, thời gian sẽ lưu lại dấu vết trên gương mặt và làn da cô.

Anh không thể ích kỷ mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Có lẽ ngay từ đầu, cô đã chẳng thuộc về anh, cô chỉ đến đây trong lúc hoạn nạn và sẽ bước về hướng mặt trời rực rỡ, nơi mà mãi mãi anh chẳng thể với tay tới bao giờ.

- Nằm yên nào Lucasta. Chúng ta sẽ nói chuyện này vào ngày mai nhé. Nếu như em muốn sống ở thành phố thì cũng cần có sự chuẩn bị, chúng ta không thể ở chung trong nhà với Harvey hay Aurora đâu.

- Anh chỉ cần lấy chiếc thẻ đen hôm trước ra quẹt là có nhà mà. Anh đã dùng nó để mua quần áo cho em đó thôi.

Dù đang buồn nhưng Samson không thể nhịn được cười trước câu nói của Lucasta. Có lẽ trong mắt cô, chiếc thẻ đó chính là bảo bối vạn năng, mua được tất cả các thứ trên đời. Tiếc thay, anh không thể nào dùng nó để mua thêm quãng thời gian mười năm yên bình bên cô.

Sau vài tiếng ngáp dài, Lucasta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn lại mỗi mình Samson vẫn mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, bàn tay anh không ngừng vỗ về trên lưng cô.

Khi trời hừng sáng cũng là lúc anh thiếp đi sau một đêm dài thức trắng. Lucasta nhẹ nhàng rời giường, kéo chăn đắp lên cho anh rồi xuống bếp làm bữa sáng.

Lúc lôi hũ bột ra thì cô mới phát hiện nó trống trơn. Vì tháng này cô làm bánh hơi nhiều nên bột mới nhanh hết đến thế. Cũng phải mấy hôm nữa thì Harvey mới đến tiếp tế.

- Em đi đâu đấy. – Samson đứng trên cầu thang và hỏi vọng xuống vì thấy cô cầm cái thau nhỏ chạy từ trong nhà bếp ra.

- Em đi xin chị Maris ít bột mì, chúng ta hết bột mì rồi.

- Để anh đi cho.

Anh bước nhanh xuống lầu và đón lấy cái thau từ tay cô rồi đi sang lâu đài của Maris.

Vẫn là hình ảnh đã thành thương hiệu mỗi buổi sáng của nữ ma cà rồng đập vào mắt anh, Maris mang theo cái đầu rối xù và ngáp dài ngáp ngắn xuất hiện.

- Anh có thể lấy mọi thứ vào buổi tối không?

Maris thất thểu đi sau lưng Samson rồi đến ngồi đầu gục xuống trên bàn, mặc cho anh muốn lấy bao nhiêu bột mì tùy ý. Tháng này, cô dư nhiều bột mì vì Lucasta hay làm bánh và lén gọi lũ cú sang sân vườn phía sau ăn.

- Có lẽ tôi sẽ đưa Lucasta đến thành phố sinh sống. – Samson đậy nắp hũ bột mì lại rồi nói.

Cơn buồn ngủ của Maris nhanh chóng tan biến, cô ngồi thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào Samson. Anh vẫn đang lắc thau bột cho bằng. Ở góc nghiêng này, cô có thể nhận ra anh đang rất buồn.

Dù rất muốn anh trả lại tự do vốn có cho Lucasta nhưng Maris vẫn rất lo lắng vì cô bé tóc vàng khó mà hòa nhập với cuộc sống bên ngoài trong thời gian đầu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.