Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 50: Căn Nhà Có Hoa Hồng - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14
Nằm trên chiếc giường mới, Lucasta chợt nhớ lại chiếc giường cũ của mình.
Lần trước, vì cô biết Samson chỉ đưa mình đi tham quan thành phố nên cô cũng không nhớ nhung gì tòa lâu đài dát vàng cả nhưng lần này thì khác, anh đã nói anh và cô sẽ sống tại thành phố này trong phần đời còn lại.
Lăn lộn hồi lâu vẫn không ngủ được, Lucasta bật dậy và mò mẫm sang phòng của Samson, khi cô đưa tay đẩy cánh cửa thì mới biết nó đã bị khóa.
- Sao anh lại khóa cửa vậy nhỉ? Nếu như mình gặp ác mộng thì phải làm sao đây? – Cô làu bàu, thuận tay gõ luôn vào cánh cửa rồi quay lưng bước đi.
- Lucasta, em chưa ngủ sao?
Nghe tiếng anh gọi, cô liền quay đầu. Tuy nhiên, cô không dám nói với anh rằng mình đang nhớ đến chốn cũ vì cô sợ anh sẽ đưa cô trở về đó.
Khó khăn lắm cô mới được có cơ hội sống trong thành phố này nên cô không muốn đánh mất.
- Em.. em đói bụng nên muốn sang rủ anh cùng nấu mì ăn. – Cô mỉm cười và nói.
- Em đến bàn ngồi đi, anh sẽ nấu cho em.
Tuy Samson nói thế nhưng Lucasta vẫn đứng bên cạnh anh để quan sát cách anh sử dụng bếp gas.
Các thiết bị hiện đại đối với cô mà nói như thể chúng có phép thuật vậy, không có củi nhưng vẫn có lửa, ngồi trong nhà vẫn có gió mát thổi vào, chỉ cần đưa tay vào vòi thì nước tự động chảy ra và quan trọng là khi cô đi đến đâu thì có ánh sáng đến đó.
Tuy đã được đọc sách và biết rằng chúng được phát minh từ những nhà khoa học nhưng cô vẫn cảm thấy chúng rất diệu kỳ.
Vì sợ làm phiền đến giấc ngủ của Maris nên cả Lucasta và Samson trò chuyện rất khẽ, cứ như đôi tình nhân đang tâm sự cùng nhau.
Những ngày tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của anh, Lucasta đã biết cách sử dụng thành thạo các thiết bị trong nhà, biết đường đi đến các bách hóa để mua sắm cũng như đến tiệm thuốc tây.
Anh cũng mua cho cô một chiếc điện thoại và lưu số của Harvey lẫn Aurora vào.
- Vậy số của anh đâu? – Lucasta nhìn lom lom vào màn hình và hỏi.
- Đây, anh đang lưu đây.
- Còn số của chị Maris?
- Chị sẽ không ở đây lâu đâu, lũ cú cần chăm sóc nên chị chỉ ở lại cùng em vài hôm thôi. – Maris lật trang báo tiếp theo và trả lời thay cho Samson.
- Vậy sau này chỉ còn mình em và anh Samson thôi sao? Thật là buồn.
Lucasta đưa mắt nhìn ra chiếc cổng trắng có những đóa hoa hồng bao quanh và cất tiếng ảo não. Cô còn tưởng cả ba người sẽ sống cùng nhau và thi thoảng Maris mới về chăm lũ cú.
Vẻ mặt thất vọng của cô khiến tâm trạng của Samson cũng chùng xuống. Anh không biết sau một tháng khi bị bỏ lại một mình trong căn nhà này thì cô bé tóc vàng của anh sẽ ra sao?
Liệu niềm mơ ước được sống giữa thành phố hoa lệ có khỏa lấp được tất cả nỗi buồn và khiến cô trở nên vô cảm để quên đi sự hiện diện của anh hay không?
- Tối nay anh đưa em đi đến dòng sông có nhiều đèn điện nhé. – Samson vuốt tóc cô, dỗ dành.
- Chị Maris cũng cùng đi với em. – Lucasta lên tiếng.
- Được.
Kim đồng hồ cứ thế quay vòng, và khi ánh mặt trời đã rơi xuống hoàn toàn sau những tòa cao ốc thì cả ba người họ cũng ăn vận thật lịch sự rồi cùng nhau bước lên taxi.
Mặc dù Samson dư tiền để mua xe nhưng vì không có bằng lái cùng giấy tờ tùy thân nên anh không thể sở hữu chúng được, anh cũng không muốn cảnh sát sờ gáy mình, lần trước đưa Lucasta đi chơi là anh đánh liều chạy vì nghĩ rằng sẽ ở lại thành phố vài ngày thôi.
Trông thấy người đàn ông ngồi bên cạnh mình đeo kính đen, bác tài xế có chút sợ hãi vì chẳng có ai lại đeo kính mát vào buổi tối cả, trừ phi đầu óc của họ có vấn đề.
Theo yêu cầu của Samson, chiếc xe nhanh chóng tiến thẳng ra đường lớn và chạy về hướng hồ Rose, sở dĩ dòng sông này có tên như vậy vì nó có hình dạng của một nụ hồng khi nhìn từ trên cao xuống. Đó cũng là nơi các đôi tình nhân thường đưa nhau đến để nguyện ước và cầu phúc cho tình yêu của họ.
- Gia đình đó thật đẹp. Sao cô con gái đã lớn như vậy mà ba mẹ cô ấy có thể trẻ trung đến thế nhỉ?
Tiếng xì xào của một cặp đôi vang lên khiến Lucasta bật cười. Nếu như được phép chọn vợ cho anh trai thì cô sẽ nhắm đến Maris, có điều, cô đã nhìn thấy bức tranh người đàn ông treo chính diện lâu đài của Maris nên cô cũng thầm đoán được đó là người rất quan trọng của cô hàng xóm, giống như Samson treo bức tranh của Eirlys trong phòng tranh vậy.
Từ ngày cô được Maris giải thích về tình yêu thì cô đã mặc định Eirlys chính là người Samson yêu và Vincent chính là người Maris yêu. Còn về chuyện hai người đó đang ở đâu thì cô không dám hỏi dù rằng rất thắc mắc.
- Họ đang làm gì thế anh Samson? – Lucasta chỉ vào những đôi tình nhân đang nhắm mắt, nắm tay nhau và hỏi.
- À. Họ đang cầu nguyện. Người ta nói rằng khi hai người yêu nhau nắm tay nhau và cầu nguyện trên dòng sông này thì tình yêu của họ sẽ bền lâu. – Samson nhẹ nhàng giải thích.
- Kỳ diệu quá, em cũng muốn cùng người em yêu đến đây cầu nguyện.
Lucasta vừa nói vừa tiến lên phía trước và chắp tay cùng nhắm mắt. Samson cúi đầu, im lặng. Nếu như có thể, anh rất muốn người đàn ông mà cô nói tới chính là mình.
Cứ nghĩ đến việc Lucasta nấu ăn cho người đàn ông khác và vui cười cùng hắn là anh cảm thấy mất mát và hụt hẫng thật nhiều. Thế nhưng, giữa anh và cô đâu thể phát sinh thêm tình cảm gì ngoài tình thân tạm bợ.