Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 62: Bữa Tối Với Người Thừa Kế Công Ty Workday - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:15
Nếu thân phận người thừa kế Workday của Calantha từng khiến Lucasta sửng sốt một phần thì thân phận của Lucasta khiến Calantha ngạc nhiên tới mười phần. Cô không ngờ bản thân có được sự vinh hạnh cùng dùng bữa với Harvey nhờ Lucasta.
- Tôi có thể biết mối quan hệ giữa hai người là gì không? Anh trai và em gái hay là cấp trên và cấp dưới hay là bạn bè?
- Tôi là bạn của anh trai của cô ấy. Đúng vậy, bạn của anh trai. – Harvey nhanh chóng trả lời câu hỏi của Calantha.
- Lucasta, sao cậu lại không biết cách tận dụng mối quan hệ này vậy? Cậu phải nói cho Jemaine biết chứ. – Calantha quay sang Lucasta và lên tiếng trách móc.
- Cô ấy không muốn dựa dẫm, cô ấy muốn tự nỗ lực. Tôi nghĩ như vậy cũng rất tốt. Nhờ vậy mà cô Calantha mới kết bạn cùng cô ấy, đúng không?
Calantha khe khẽ gật đầu vì Harvey đã nói đúng. Chính bản thân Calantha cũng không muốn phô trương gia thế với nhiều người.
Ngay cả người bạn trai hiện tại của cô cũng là một anh chàng thuộc tầng lớp lao động trung lưu và anh ta không hề biết rằng bạn gái mình là một thiên kim chính hiệu.
Lúc nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên thì Lucasta đột nhiên bị đau bụng nên cô xin phép đi vào nhà vệ sinh một lúc.
Vì nghe bụng của Calantha sôi lên thành thử Harvey bảo cô cứ dùng trước, anh cũng ráng gắp vài cọng rau đặt vào chén mình để cô đỡ ngại ngùng.
Cả hai người cùng nhau dùng bữa mà không biết rằng cách mấy dãy bàn có người con gái đang nhìn chằm chằm vào họ.
Ánh mắt Aurora cứ dán lên Harvey và cô gái xinh đẹp ngồi đối diện anh. Cô biết rõ anh chẳng bao giờ gặp gỡ hay đi ăn cùng ai nhưng hôm nay cô phải thay đổi suy nghĩ của chính mình.
Có lẽ anh đã gặp được người khiến anh phá bỏ những nguyên tắc và thói quen, giống như lúc Samson gặp Eirlys và giờ là Lucasta.
Càng nhìn cô gái kia thì Aurora càng thấy bản thân mình không có gì để so sánh với cô ấy cả. Chỉ mới sáng nay thôi, cô còn khấp khởi mừng thầm khi thấy chiếc bánh hotdog nằm trên xe của Harvey.
Buồn tình, Aurora không về nhà mà lái xe thẳng đến nhà của Samson. Cô muốn nói chuyện với Lucasta để có thể vui vẻ trở lại vì tâm trạng đang quá tồi tệ.
Biết Lucasta thích ăn vặt nên cô mua vài chiếc bánh ngọt cùng một kí táo và một ký nho.
Thấy ánh đèn xe lóe sáng ngoài cổng, Samson cứ ngỡ là Harvey đưa Lucasta quay lại nhưng khi nhìn kỹ thì anh mới nhận ra đó là xe của Aurora. Gương mặt buồn rười rượi của cô làm cho bóng đêm càng thêm ảm đạm.
- Lucasta đâu rồi? Tôi đã mua rất nhiều trái cây và bánh cho con bé.
Aurora vừa nói vừa trao những chiếc túi cho Samson. Anh mỉm cười và cho cô biết rằng cô bé tóc vàng của anh đang đi làm nhiệm vụ quan trọng cùng với Harvey.
- Anh nói Lucasta đi cùng Harvey ư? – Aurora xác nhận lần nữa.
- Đúng vậy. Vì tôi không thể để Calantha nhìn thấy đôi mắt này nên tôi đã nhờ Harvey. Ít ra thì cậu ấy có thể bào chữa rằng màu tóc là do thuốc nhuộm.
- Màu tóc của anh ấy là đỉnh cao của sự phối màu đấy.
Samson không hề hay biết chuyện Aurora đã thấy Harvey và Calantha tại nhà hàng. Anh chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy cô lúc này đã vui vẻ từ trong tim, cười thật lòng chứ không còn nụ cười gượng gạo để che dấu cảm xúc như vừa rồi nữa.
- Nếu Harvey không nói thì tôi cũng không biết là anh đã đến thành phố. – Aurora đón lấy ly nước lọc từ Samson và lên tiếng.
- Tôi quên mất.
Anh không biết bào chữa gì hơn cho sự đãng trí của mình. Thế nhưng, Aurora hiểu tâm trạng của anh. Quyết định trả lại Lucasta cho nơi cô ấy thuộc về đối với anh là một chuyện trọng đại và buồn.
Thời gian họ bên nhau khá dài, đủ để hình thành những thói quen khó bỏ. Có lẽ trong đầu anh và trong tim anh lúc này chỉ nghĩ đến ngày biệt ly ấy.
- Anh có dặn Lucasta giữ bí mật về tòa lâu đài không?
- Có, Lucasta cũng không muốn có thêm bất kỳ ai biết chỗ đó. Con bé nói nơi đó là bí mật của riêng hai chúng tôi, lâu lâu sẽ trở về.
Cô không hỏi thêm gì nữa, đặt ly nước xuống rồi bước dần về phía cửa và trông lên những ánh chớp sáng lòa trên trời cao. Cô cứ đứng như thế hồi lâu.
Cô thấy tội nghiệp cho cả Samson và Lucasta, cô bé tóc vàng ngây thơ ấy vẫn cứ ngỡ lâu đài chính là quê hương của mình mà không biết rằng sau một tháng nữa, Samson sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô ấy. Về phần Samson, anh sẽ tiếp tục chuỗi ngày cô quạnh trong lâu đài cổ kính, xa hoa kia.
- Có lẽ trời sắp mưa rồi. Thôi, tôi cũng phải về đây. Lát nữa, anh bảo Lucasta gọi cho tôi nhé, tôi muốn lưu số liên lạc của con bé. – Aurora quay trở lại sô pha, lấy túi xách và bước dần ra ngoài sân.
Chiếc xe vừa qua ngưỡng cổng thì không thể chạy thêm được nữa vì xe của Harvey đã chắn ngang. Lucasta mừng rỡ leo xuống, chạy đến cạnh Aurora. Khi cửa kính xe vừa hạ xuống, cô vui mừng thò tay vào, ôm lấy Aurora.
- Chị phải về rồi sao?
- Ừ. Trời sắp mưa rồi. Lần sau chị sẽ ghé và trò chuyện cùng em, em hãy gọi cho chị nhé, chị vẫn chưa có số liên lạc của em.
- Vâng ạ.
Lucasta tiếc nuối lùi lại và vẫy tay chào tạm biệt Aurora. Phía ngoài cổng, Harvey không lái xe đi mà cứ chắn ngang đầu xe của Aurora. Cứ nghĩ tới câu nói sáng hôm qua của cô là anh lại bực bội.
Chờ hết một phút cũng không thấy chiếc xe đáng ghét kia di chuyển, Aurora liền bấm còi để thúc giục nhưng anh cứ vờ như không nghe thấy.
- Hình như anh Harvey bị điếc rồi, ban nãy anh ấy ăn nhầm ớt và bị lùng bùng lỗ tai. – Lucasta quay sang Samson và mách.
- Thế à? Nếu như không nghe thì cũng phải thấy chứ nhỉ?
Samson cười khẽ và vươn tay nắm tay Lucasta lại khi cô vừa toan chạy ra để hét vào lỗ tai của Harvey, bảo anh tránh đường cho Aurora về vì trời sắp mưa tới nơi.