Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 6: Thuật Đọc Tâm?! (hay Là Do Va Đập?)
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:10
Ôn Thời lướt một vòng cõi mạng, toàn là tin tức về Giang Trì Ấp và Bạch Lê.
Fan Bạch Lê thì tung hô tới nóc: “Idol của tôi đúng là tiên nữ giáng trần.” “Tâm hồn đẹp như khuôn mặt vậy.”
Fan Giang Trì Ấp cũng rưng rưng cảm động, thả tim lia lịa.
Người qua đường thì gật gù: "Đúng là câu chuyện tình yêu fan và idol cảm động."
Đúng là nữ chính có khác, hào quang lúc nào cũng rực rỡ.
Ôn Thời thầm bĩu môi. Nếu là cô mà hóng hớt như thế, đảm bảo 7749 cái tít báo giật gân "Ôn Thời mặt dày đu fame", "Trà xanh mưu hèn kế bẩn" đã bay đầy trời.
Đang chán đời định gọi đồ ăn thì Tiểu Mạnh, trợ lý của cô, xồng xộc chạy vào.
“Gì mà hớt hải thế?” Ôn Thời hỏi.
“Chị ơi chị quên rồi à! Mai là đại thọ bà nội! Vé máy bay về Thủ đô tối nay đó chị! Em xin phép đạo diễn rồi!”
Ôn Thời: "..." Thôi xong, cô quên thật.
Đời đúng là bể khổ. Vừa qua ải "BOSS phụ" Giang Trì Ấp, giờ lại phải về nhà đối mặt "BOSS cuối"!
“Mấy giờ bay?” cô bực bội hỏi.
“9 giờ tối, còn 3 tiếng lận. Đi ăn cái đã chị ơi.” Tiểu Mạnh toe toét.
“Ok.”
Đang thu dọn đồ đạc thì có tiếng gõ cửa. Đạo diễn Chu thò đầu vào.
“Tiểu Ôn, biết ngay là cô chưa đi mà. Tụi tôi qua thăm Giang Trì Ấp, đi chung không?”
“Thôi, em đi làm gì?” Ôn Thời khựng tay. “Em với thầy Giang có thân thiết gì đâu, đến lại ngại.”
“Ngại gì, cả đoàn đi mà. Cô là nhà đầu tư, cũng phải thể hiện sự quan tâm chứ.”
Sếp đã nói thế thì nhân viên quèn như cô sao dám cãi. "Vâng, để em dọn nốt rồi đi luôn."
Trên đường đi, Ôn Thời mới sực nhớ ra mình đi tay không. Cô vội sai Tiểu Mạnh tạt vào siêu thị đối diện mua vội giỏ trái cây cho nó có lệ.
Trong phòng bệnh, Giang Trì Ấp đang ngồi dựa vào giường, trông có vẻ ổn. Trừ miếng băng trên trán, anh vẫn đẹp trai ngời ngời.
Trong phòng, ngoài quản lý của anh ra còn có mấy ông lớn khác trong ngành. Thấy đạo diễn Chu vào, mọi người đứng dậy chào hỏi rôm rả.
Ôn Thời tự giác bật chế độ tàng hình, lẳng lặng mang giỏ trái cây đến cho Lư Minh.
“Cảm ơn cô Ôn.” Lư Minh cười đầy ẩn ý, liếc mắt về phía Giang Trì Ấp.
Ôn Thời chẳng thèm để ý, quay sang Giang Trì Ấp hỏi cho có lệ: “Thầy Giang đỡ hơn chưa ạ?”
“Ổn rồi, cảm ơn cô.”
“Dạ.”
Nói xong, Ôn Thời đảo mắt ra cửa. Xong nhiệm vụ rồi, chuồn được chưa ta?
Vừa quay lại, cô bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của Giang Trì Ấp.
“Có gì không ạ, thầy Giang?” cô cười chuyên nghiệp. Trong đầu thì gào thét: “Người này bị đèn rớt trúng đầu nên hệ điều hành bị lỗi à?”
Giang Trì Ấp đơ người. Anh thề là cô không mở miệng, nhưng sao anh lại nghe rõ mồn một tiếng lòng của cô vậy?
Anh đang định hỏi thì đạo diễn Chu đã chen vào hỏi thăm. Anh đành quay sang nói chuyện, tự nhủ chắc mình bị ù tai.
Ôn Thời nhân cơ hội lùi dần về phía cửa. Nhưng đời không như là mơ, nhà sản xuất gọi giật cô lại.
“Cô Ôn.”
Nhìn thấy ông ta, Ôn Thời lại nhớ đến vụ "giành vai" không mấy vẻ vang của mình, mặt hơi nóng lên.
“Anh Lý.” Cô cười trừ.
“Nay khách sáo thế? Mọi khi toàn gọi anh Lý ngọt xớt cơ mà?”
“Anh Lý…” Ôn Thời nghiến răng. "Chuyện cũ bỏ qua đi anh ơi."
Cuộc nói chuyện của họ nhanh chóng thu hút thêm một ông lớn khác. Hai ông kễnh bắt đầu màn "flexing" trá hình, còn Ôn Thời thì bị lôi vào làm NPC.
Trời ơi chán không chịu được, lại còn đói nữa. Ôn Thời đứng cười giả lả, trong đầu thì đang lên thực đơn cho bữa tối. Hay lát ra sân bay ăn tạm phở? Mà phở sân bay có nuốt nổi không hay lại dở như hạch...
Trong mắt người ngoài, Ôn Thời đang có một cuộc trò chuyện thân mật với hai ông trùm. Ánh mắt mọi người nhìn cô bỗng trở nên đầy sâu sắc.
Đặc biệt là Lư Minh, mặt anh ta lúc này trông khó đỡ cực kỳ.
Nhưng Giang Trì Ấp thì lại chẳng có vẻ gì là ghen tuông, ngược lại, anh nhìn cô với ánh mắt đầy suy tư, như thể đang nghiên cứu một sinh vật lạ.
Cuối cùng, mọi người cũng lấy cớ "bệnh nhân cần nghỉ ngơi" để giải tán. Ôn Thời mừng như được tha tù.
“Em phải ra sân bay, xin phép mọi người em đi trước.” Cô nói rồi kéo Tiểu Mạnh chuồn lẹ.
Lư Minh tiễn khách xong, quay vào trêu chọc: “Con nhỏ đó vẫn chưa bỏ cuộc à? Còn mò đến tận đây.”
Giang Trì Ấp vẫn đang trong trạng thái loading. Sao cứ đứng gần cô gái đó trong phạm vi 2 mét là anh lại nghe thấy tiếng lòng của cô vậy?
Não mình bị chập mạch rồi sao?
“Trì Ấp? Em sao thế?” Lư Minh lo lắng.
“Anh à,” Giang Trì Ấp ngẩng lên. "Anh chắc là bác sĩ nói đầu em không có vấn đề gì chứ?”
“Chấn động nhẹ thôi mà. Sao, đau ở đâu à?”
“Chắc em phải đi khám tâm lý quá…” anh lẩm bẩm.
“Hả?”
“Không có gì…”
Lư Minh bĩu môi nhìn giỏ trái cây: “Đúng là đồ mua vội ở siêu thị, không có chút thành ý nào.”
Giang Trì Ấp liếc anh ta. "Có lẽ cô ấy vội ra sân bay..." Anh nhớ mình đã nghe thấy suy nghĩ đó.
“Sao cậu lại bênh nó?” Lư Minh ngạc nhiên.
Lần này, Giang Trì Ấp nghiêm túc: "Anh Minh, chuyện lần trước là hiểu lầm. Anh đừng định kiến với cô ấy nữa. Tin đồn g.i.ế.c người thế nào, anh trong nghề chẳng lẽ không biết?"
Lư Minh thấy anh nghiêm túc thì hơi sượng, nhưng vẫn cố cãi: “Diễn xuất tốt thì sao không đi thử vai đàng hoàng, lại dùng chiêu trò? Tiểu Tuyết nhà mình đã mất bao công sức cho vai đó!”
“Anh Minh, chuyện qua rồi.”
“Thôi được rồi, tôi không nhắc nữa.” Lư Minh cười khổ. "Coi như tôi hiểu lầm cô ta. Sau này tránh mặt là được chứ gì?”
Nói rồi anh ta khoác áo bỏ đi mua đồ ăn.
Giang Trì Ấp nhìn theo, thở dài.
Bất kể não anh có vấn đề gì, thì rõ ràng, anh đã tự rước vào một mớ rắc rối to đùng rồi.