Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 7: Mẹ Tốt, Anh Trai Tốt (và Một Ông Bố 'trời Hành')
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:10
Mười giờ đêm, Ôn Thời hạ cánh.
Cô bịt kín như ninja, vừa ra khỏi sân bay đã thấy tài xế nhà mình.
"Chú Lý, sao chú lại ở đây?"
"Tiểu thư," chú Lý mừng rỡ đón lấy hành lý. "Phu nhân dặn tôi đến đón, bà còn tự tay hầm canh chờ cô về đấy."
Lòng Ôn Thời ấm áp lạ thường.
Kiếp trước mồ côi mồ cút, kiếp này được bù đắp một người mẹ tuyệt vời, đúng là phúc đức!
Xe chạy vào một khu biệt thự sang chảnh. Vừa xuống xe, mẹ cô đã lao ra ôm chầm lấy. Cảnh tượng "mẹ con đoàn tụ sau 800 năm" diễn ra đầy cảm động.
"Con gái của mẹ, sao gầy rộc thế này!" Tống Dĩnh xót xa.
"Mẹ ơi, con là minh tinh, phải giữ dáng," Ôn Thời cười, kéo mẹ vào nhà. "Con thèm canh mẹ nấu lắm rồi, mình vào nhà thôi."
Hai mẹ con tíu tít vào trong. Ngồi ở bàn ăn là một người đàn ông trẻ tuổi, khí chất ngời ngời.
"Anh hai." Ôn Thời chào.
Đây là Ôn Tĩnh Vân, người anh họ "tổng tài bá đạo" kiêm con nuôi của gia đình. Anh này vừa đẹp trai vừa tài giỏi, là hình mẫu con nhà người ta trong truyền thuyết. Trước đây, Ôn Thời luôn coi anh là đối thủ, hay cà khịa đủ điều. Nhưng giờ cô tỉnh rồi, có một người anh xịn thế này, tội gì không nịnh?
"Anh lại tăng ca về muộn à?"
Ôn Tĩnh Vân ngạc nhiên ra mặt. Cô em gái trời hành của anh hôm nay ăn nhầm cái gì mà ngoan đột xuất vậy?
Tống Dĩnh cười: "Anh con là chúa cuồng công việc. Ở chung nhà mà mẹ mấy ngày mới thấy mặt nó một lần."
Nói rồi bà vào bếp, bỏ lại hai anh em trong sự ngượng ngùng. Tưởng anh sẽ bơ mình, ai dè Ôn Tĩnh Vân lại mở lời:
"Dạo này hơi bận. Em về mấy hôm?"
"Hai hôm thôi ạ. Ba ngày nữa em có việc rồi."
"Ừm." Ôn Tĩnh Vân gật đầu, cool ngầu như mọi khi.
Khi Tống Dĩnh bưng canh ra, anh cũng đứng dậy: "Con ăn xong rồi, con về phòng trước."
"Nghỉ sớm đi con," Tống Dĩnh dặn. "Sáng mai ăn sáng với mẹ và em rồi hẵng đi."
"Vâng ạ."
Ôn Thời ngồi xuống húp sùm sụp bát canh. Ôi, mỹ vị nhân gian! Mọi mệt mỏi tan biến hết.
"Ngon quá mẹ ơi!"
Tống Dĩnh cười hạnh phúc: "Vậy ở nhà thêm mấy hôm nữa, mẹ nấu cho con ăn."
"Dạ, ngày kia con sẽ ở nhà với mẹ cả ngày. Hay mẹ theo con lên thành phố H chơi mấy hôm đi, coi như thăm đoàn phim."
"Thật á?" Mắt Tống Dĩnh sáng rỡ.
Thấy mẹ vui, Ôn Thời càng thấy thương. Mẹ tốt thế này mà sao ngày xưa mình ngáo ngơ thế nhỉ?
Tối đó, hai mẹ con tâm sự đến khuya.
Khi Tống Dĩnh về phòng, tiếng mở cửa làm ông bố Ôn Khải Minh đang ngủ phải tỉnh giấc.
"Về rồi à? Muộn thế, ồn ào."
Tống Dĩnh nổi đóa: "Chẳng phải ông bắt nó về à? Giờ lại còn cằn nhằn! Con bé đi làm cả ngày mệt mỏi, ông có hỏi thăm nó một câu không?"
"Nó thì vất vả cái gì?" Ôn Khải Minh gắt lên. "Chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền của tôi, làm tôi mất mặt!"
"Ăn chơi? Nó muốn vào công ty, là mẹ ông không cho đấy thôi!"
"Lại lôi mẹ tôi vào! Là nó tự đòi làm diễn viên!"
Và rồi, tiết mục quen thuộc "đấu khẩu gia đình" lại lên sóng. Tiếng cãi vã vang vọng khắp nhà.
Ôn Thời nằm trong phòng, thở dài. Đây là lý do cô chẳng muốn về nhà. Bố cô không thương cô, còn mẹ cô thì vì thương cô mà lúc nào cũng phải tranh cãi với bố.
Thôi thì, cứ giả điếc cho lành.