Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 27
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:15
Lúc nãy giành giật với tên cướp, cái túi bị kéo đi kéo lại, băng gạc đã sớm lỏng ra, vết m.á.u thấm ra loang lổ, đau đến c.h.ế.t lặng nên Tần Đường rất nghe lời, ra ngoài tìm y tá đi băng bó lại.”
Máu khô dính vào bông băng, dính liền cả vào da thịt, lúc tách ra vô cùng đau đớn, nhưng Tần Đường chỉ cau mày, không hề hé răng.
Y tá nói: “Bông băng dính cả vào vết thương rồi, lúc lấy ra sẽ rất đau, cô cố chịu một chút nhé….”
Tưởng Xuyên dựa người vào khung cửa, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, nói: “Đau thì cứ kêu ra tiếng, không ai cười cô đâu.”
Y tá cong miệng cười, trên tay dùng sức giật mạnh.
Tần Đường: “A…..”
Cô theo bản năng ngước đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, quả thực anh không hề cười cô.
Trở lại khách sạn, Tiểu Bạch và A Tây đang đứng ở cửa phòng của Tưởng Xuyên, thấy bọn họ cùng nhau trở về đầu tiên là ngẩn người, sau đó Tiểu Bạch phản ứng nhanh, kéo A Tây tiến lên phía trước: “Anh Tưởng, chị Tần Đường, hai người về rồi.”
Tưởng Xuyên: “Có chuyện gì?”
Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, A Tây c*n m** d***, tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh Tưởng, anh cho em một cơ hội đi.”
Tần Đường nhìn thoáng qua, sau đó quay người về phòng trước.
Phòng cô ngay đối diện phòng của Tưởng Xuyên, mà hiệu quả cách âm của khách sạn ở đây hiển nhiên không tốt, cô đóng cửa rồi vẫn nghe được tiếng trò chuyện ở bên ngoài.
A Tây nói: “Em thực sự là không cố ý, chỉ là do sơ suất thôi. Lần sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn mà.”
Tiểu Bạch cũng nói giúp cô ta: “Anh Tưởng, anh để A Tây ở lại đi. Bọn em là bạn học, cô ấy đi rồi, chỉ còn lại một mình em là con gái…….”
“Tần Đường không phải là con gái sao?”
Tần Đường nghe Tưởng Xuyên hỏi như vậy, có chút không nói nên lời.
Phòng của bọn họ ở gần nhau, Tiểu Thành và Từ Bằng ở trong phòng nghe thấy thanh âm cũng mở cửa phòng ngó ra nhìn.
Từ Bằng cũng nói tốt cho A Tây vài câu.
Tần Đường rửa mặt ở phòng vệ sinh, nghe giọng nói cầu xin mềm như bông của A Tây, cảm thấy có chút phiền phức.
Kết quả cuối cùng là gì, cô cũng không để ý kĩ, chỉ là, cô có nghe thấy tiếng A Tây khóc.
Tưởng Xuyên về phòng, Tiểu Thành đi theo. Sau khi đóng cửa lại, mới nhỏ giọng hỏi: “Anh, thật sự để A Tây đi sao? Anh xem cô ấy đã khóc thành như vậy rồi, cũng cầu xin em rất lâu. Trông dáng vẻ cô ấy như vậy chắc đúng là không cố ý đâu.”
“Hay là, để cô ấy ở lại đi.”
Tưởng Xuyên hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu đi theo tôi à?”
Tiểu Thành vội vàng nói: “Đương nhiên không phải rồi ạ. 18 tuổi em đã đi theo anh lăn lộn, coi anh như anh ruột của mình. Em chỉ là cảm thấy cô ấy cũng không phải phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, có thể tha thứ. Dù sao cũng khóc đáng thương đến như vậy rồi mà.”
“Khóc đến phiền.”
Tiểu Thành “A” một tiếng. Cậu ta biết Tưởng Xuyên không thích kiểu phụ nữ suốt ngày làm bộ làm tịch, nói chuyện thì nũng nịu này nọ, hở tí là khóc chính là kiểu mà anh ấy ghét nhất. Mà vừa vặn, A Tây chính là tổng hợp của cả hai loại này, hơn nữa, người nào mà không thấy A Tây thích anh Tưởng chứ.
Thực ra, cậu ta cảm thấy, là con gái, nhõng nhẽo một chút cũng là bình thường.
Tưởng Xuyên liếc nhìn Tiểu Thành một cái: “Cô ta quá tự cho mình là đúng. Tuy lần này chỉ là chuyện nhỏ nhưng ai biết lần tới sẽ là chuyện gì. Chỗ này của chúng ta lúc nào cũng có người lui tới, tốt nhất là không nên lưu lại.”
………
Ngày hôm sau mọi người xuất phát rời khỏi huyện Giai. Nguyệt Nguyệt mặc váy mới, vô cùng vui vẻ, cả quãng đường luôn dính lấy Tần Đường: “Chị Tần Đường, lần tới chị còn tới đây với bọn em không ạ? Cây táo nhà em nở hoa rồi, rất nhanh sẽ có quả. Tháng 10 chị trở lại nhất định sẽ có táo để ăn…. Rất ngọt nha….”
Tần Đường xoa mặt cô bé: “Chị rảnh nhất định sẽ tới thăm em.”
Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu: “Được, chị nhất định phải tới nhé….”
Tần Đường không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé, vì cô không chắc có thể tới.
Trên đường Tưởng Xuyên nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại Lữ An mắng cha chửi má: “Tài xế xe của chúng ta đ.â.m trúng xe của người ta, lại còn là đ.â.m trúng một chiếc Roll-Royce bảy trăm vạn. Giờ người ta đang đòi bồi thường…”
Tưởng Xuyên vội phanh gấp xe, người trong xe liền đổ nhào về phía trước.
Tần Đường ôm chặt Nguyệt Nguyệt trong lòng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm mới ổn định được thân thể.
Tưởng Xuyên trầm giọng hỏi: “Người thì sao? Có đ.â.m trúng không?”
Lữ An: “Người không sao.”
Tưởng Xuyên hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi.”
Anh cúp máy, quay đầu lại nhìn Tần Đường: “Chúng ta về Tây An trước, để Nguyệt Nguyệt kiểm tra ở Tây An, rồi tôi đưa em về.”