Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 28
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:15
Tưởng Xuyên không giải thích gì thêm cả, chỉ nói có việc gấp phải trở về.
Ở trong ấn tượng của Tần Đường, người đàn ông này làm việc luôn dứt khoát, hiếm khi thấy anh có dáng vẻ căng thẳng như vậy nên cô cũng chỉ đơn giản đáp lại: “Được.”
Tần Đường không có ý kiến gì nên đương nhiên những người khác cũng vậy. Tưởng Xuyên liền thay đổi lộ trình lái thẳng tới Tây An.
Dọc đường đi, Tưởng Xuyên có nhận thêm vài cuộc gọi của Lữ An, Tiểu Thành cũng hỏi han vài câu, mọi người liền hiểu rõ mọi chuyện.
Tài xế công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên đụng phải một chiếc Roll-Royce hơn bảy trăm vạn. Hơn bảy trăm vạn đó…… Dù có chỉ là va quệt nhẹ, làm xước một chút xíu thôi thì tiền sửa chữa cũng là một con số không nhỏ rồi, huống chi bây giờ cũng chưa biết là đ.â.m nặng nhẹ ra sao. nói tóm lại, đây là một rắc rối lớn.
Sắc mặt Tiểu Thành thay đổi: “Chúng ta lấy đâu ra tiền bồi thường đây…….”
Tưởng Xuyên im lặng không nói, trầm mặc lái xe, gương mặt căng cứng khẩn trương.
Tần Đường ngồi đằng sau nhìn anh. cô không biết công ty vận chuyển kia của bọn họ như thế nào, nhưng chắc chắn là hoạt động cũng không phải là quá tốt, điều này chỉ cần nhìn nghĩa trạm của bọn họ là biết: Chỉ là một căn nhà cũ, có hai cái xe Jeep thì một cái thường xuyên c.h.ế.t máy, nhìn là biết cũng sắp đi đời nốt.
cô đoán có lẽ công ty kia cũng vừa mới bắt đầu đi vào hoạt động, còn chưa thu được lợi nhuận, nếu không thì Tiểu Thành và Lữ An đã chẳng cung phụng cô như thế.
Bây giờ tài xế lại đ.â.m phải một chiếc siêu xe bảy trăm vạn, chủ xe chắc chắn địa vị cũng không nhỏ. Nếu đối phương muốn truy cứu lên, thì mặc kệ lỗi có phải của tài xế hay không, công ty chắc chắn sẽ phá sản.
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi trời tối bọn họ mới tới Tây An. Tưởng Xuyên mang Tần Đường và Nguyệt Nguyệt tới bệnh viện trước. Nguyệt Nguyệt bị thương, lại phải ngồi xe cả một ngày dài, rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại mở to tò mò nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đối với thành phố lớn tràn ngập tò mò, rất muốn xuống xe để xem rõ hơn.
Tưởng Xuyên vội vàng đi tìm Lữ An, anh nhìn về phía A Tây: “Tới Tây An rồi, sáng mai cô rời khỏi nghĩa trạm đi.”
Sắc mặt A Tây trắng bệch, cắn môi không nói chuyện. Từ Bằng và Tiểu Bạch cũng không dám mở lời giúp đỡ, mọi người đều trầm mặc.
Tiểu Thành nói: “anh, em đi với anh.”
Tưởng Xuyên nhìn cậu ta: “không cần, cậu ở đây với Tần Đường.”
Tiểu Thành vò tóc: “Cũng được ạ.”
Tưởng Xuyên ném chìa khóa xe cho Tiểu Thành: “Cậu cầm chìa khóa đi, lát nữa mấy người còn có cái mà đi về.”
Tiểu Thành: “Thế còn anh thì sao?”
Nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì người đã đi mất.
Tần Đường đi xử lí thủ tục nhập viện cho Nguyệt Nguyệt. Bây giờ đã tối, việc kiểm tra của Nguyệt Nguyệt phải đợi đến sáng mai.
Tiểu Thành đứng bên cạnh giường, nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Mọi người đều chưa ăn gì từ trưa, đã sớm đói đến n.g.ự.c dính vào lưng. Tần Đường xoa mặt Nguyệt Nguyệt: “Chờ lát nữa bọn chị trở lại sẽ mang đồ ăn về cho em nhé.”
Nguyệt Nguyệt chớp mắt gật đầu: “Vâng ạ.”
Tần Đường thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được nói: “Đợi mấy ngày nữa em khỏe lại chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi, được không?”
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên: “thật ạ?”
Từ bé đến giờ cô bé chỉ quanh quẩn ở quanh núi Dương Quyển, đến huyện Giai cũng chưa được tới bao giờ, càng đừng nói là thành phố lớn như thế này.
Tần Đường cười: “Tất nhiên rồi.”
Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ, cảm thấy việc mình bị thương như vậy cũng thật đáng, lúc trước còn cảm thấy đầu có chút đau, giờ thì hoàn toàn hết rồi, một chút cũng không thấy gì.
…..
Công ty vận chuyển của Tưởng Xuyên và Lữ An cách nghĩa trạm không xa, xe tải tổng cộng chỉ có 5 cái, có 3 cái đang chạy ở chỗ khác, hiện giờ trong trạm chỉ còn một cái. Lữ An dựa lưng vào xe tải hút thuốc, người tài xế gây tai nạn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt suy sụp.
Lữ An thấy Tưởng Xuyên liền vội vàng đi tới: “anh Tưởng, anh trở lại rồi.”
Tài xế xe tải đứng lên, đáy mắt khôi phục lại một tia sáng, vội vàng nói: “Ông chủ, làm sao bây giờ đây….. Ông chủ kia nói, xe này là siêu xe, thay cái thanh chắn thôi cũng đã 30 vạn. Tôi đào đâu ra 30 vạn bây giờ…. Dù có g**t ch*t tôi thì cũng chẳng có nổi 3 vạn í chứ….”
Người tài xế vừa nói vừa khóc, đôi mắt đỏ lên. Tưởng Xuyên vỗ vai ông, nói: “Lão Trần, ông đừng gấp, đợi tôi tìm hiểu lại mọi chuyện đã.”
nói xong anh đi vào nhà trệt bên phải.