Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 146: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
“Em ngồi máy bay đến.” Giang Tùy nói, “Thực tập kết thúc rồi nên đến đây sớm hơn.”
“Sao mà không nói một lời nào hết vậy, anh đi đón em.” Chu Trì đưa tay ra cầm chiếc cặp xách trên tay cô.
Giang Tùy nói: “Em sợ anh bận.”
“Vào trước cái đã, đói rồi phải không, vừa hay đến giờ ăn cơm luôn.” Khóe môi Chu Trì cong lên, nắm lấy tay cô đi vào trong.
Nguyễn Tịnh đang đứng bên cạnh nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn, ngẩn người ra.
Vài nam sinh trong phòng khách đều đi đến chào hỏi, lần liên hoan trước đã từng gặp, vẫn còn có chút ấn tượng, Giang Tùy cũng cười chào hỏi bọn họ một tiếng.
Món ăn trên bàn đã dọn xong.
Tiểu Hắc thu dọn bộ bài poke trên bàn, lại nghe thấy có người gõ cửa.
“Lần này nhất định là anh Trần.” Cậu ta chạy ra mở cửa, không chỉ tiếp đón được Lưu Dục Trần, ngoài ra còn có hai vị sư đệ, bọn họ đã mang một thùng bia đến, hiển nhiên là dự định uống một bữa cho no nê.
Cả nhóm người ngồi xuống bàn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện rôm rả.
Nguyễn Tịnh lấy bia đặt lên bàn, vẫn chưa tìm ra dụng cụ mở chai, ánh mắt cô ta nhìn hướng về phòng bếp.
Vẫn còn một món ăn, một món canh vẫn chưa nấu xong.
Người trong kia đang xào rau, bóng lưng cao gầy, cô gái bên cạnh hắn đang đứng một bên cúi đầu rửa tỏi, him mắt lại, phần đuôi sau váy hơi cong hướng lên trên, một cặp chân dài.
Ánh mắt của Nguyễn Tịnh vẫn chưa dịch chuyển, nhìn thấy hắn đã xào rau xong, đặt cái xẻng xào xuống, ôm lấy cô gái bên cạnh vào trong lòng mà hôn. Nguyễn Tịnh quay mặt đi, quay lại ngồi xuống bàn, đá Tiểu Hắc ngồi bên cạnh một phát: “Này, vào bếp tìm mở nắp bia đi.”
Tiểu Hắc hơi đần độn, vẫn chưa nghĩ gì, đã đi đến bếp thật, kết quả thì liền nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.
“Đệch……” Tiểu Hắc vội vẫy vẫy tay, “Tiếp tục tiếp tục đi, tôi vẫn chưa nhìn thấy gì hết.” Nắp mở bia cũng không cần nữa, quay đầu trở về.
Giang Tùy rất ngượng ngùng, Chu Trì không cử động tiếp, vẫn đè cô lên trên bồn nước.
Giang Tùy đẩy hắn ra: “Canh sắp sôi rồi.”
“Sôi thì cũng đã sôi rồi.”
“Mọi người vẫn đang đợi ăn đấy.”
“Lúc này không cần vội.” Hắn cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn cô, “Biết trang điểm từ khi nào vậy?”
“Lúc đi thực tập.”
“Đẹp lắm.” Chu Trì nói nhỏ.
Giang Tùy mím môi, vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn thấy một ít son môi dính trên môi hắn, chỉ vào, “Cậu lau chỗ này đi.”
Chu Trì cười, lấy ngón trỏ chùi đi, trong lòng ngón trỏ hơi đỏ một chút.
Giang Tùy im lặng một lúc, hỏi: “Hôm nay em đến thì có làm phiền đến anh không?”
“Em nói đi?”
Giang Tùy chưa nói gì, lặng lẽ nhìn hắn.
Chu Trì vuốt đầu tóc của cô: “Với anh mà còn nghĩ đến chuyện làm phiền với không làm phiền? Ngốc quá.”
Giang Tùy cũng cảm thấy bản thân như đứa ngốc vậy, rõ ràng trong lòng rất khó chịu nhưng lại ở đây nấu ăn với hắn, hắn chỉ cần nở một nụ cười, nói vài lời ngon ngọt, lời nào cô cũng không nói ra được.
Cô đứng trước mặt con người đó vẫn luôn rất bị động, từ khi bắt đầu thì đã như vậy rồi.
Sau đó lúc ăn cơm, Giang Tùy vẫn không thể nhịn nổi mà chú ý đến Nguyễn Tịnh với Chu Trì, nhưng mà cài gì cũng không nhìn ra, một bữa cơm, dường như Chu Trì không nói chuyện với Nguyễn Tịnh. Trong lúc đó, Nguyễn Tịnh gắp đồ ăn cho mọi người, gắp một cái sườn lợn muốn đưa cho Chu Trì, hắn cũng không nhận lấy, nói không thích ăn, rồi đưa cho Tiểu Hắc.
Mãi cho đến hơn chín giờ, tiễn hết một bàn khách, Giang Tùy mới có cơ hội ngắm kĩ càng phòng ở của Chu Trì.
Căn phòng thật sự không rộng lắm nhưng mà tầng nhà này, không gian tận dụng rất tốt, phòng tắm với phòng vệ sinh ở trên lầu, lầu dưới là phòng khách với phòng bếp, vốn dĩ phòng bếp là không gian rộng không ngăn cách với phòng khách, nhưng đã chủ động thay đổi một chút, ngăn cách đi một khoảng, không ảnh hưởng đến phòng khách.
Nhưng mà xem ra đối với Chu Trì thì có thêm Giang Tùy nữa mới là tuyệt nhất.
Từ sau khi cuộc tụ tập vào tháng sáu lần đó, yêu xa càng trở nên gian nan, không chỉ là sự nhớ nhung trong lòng, đối với đứa con trai như Chu Trì vào tuổi tác này mà nói, xét trên phương diện sinh lí thì không dễ chịu chút nào, lúc bận thì sẽ tốt hơn một chút, nhưng có lúc tối đến gọi điện thoại với cô, sẽ càng khó mà nhịn nổi.
Thật không dễ dàng mới có thể gặp mặt nhau, hắn không thể nào không chạm đến. Giang Tùy mặt một chiếc váy ngủ, cổ áo thấp, hắn đè lên cô, tay mò vào bên trong lột hết nội y của cô.
Tối hôm đó, Chu Trì cố gắng kiềm chế rất nhiều, vẫn phải dằn vặt bản thân nhiều lần.
Giang Tùy bị hắn làm cho vả mồ hôi ròng ròng, sau cùng thì không còn chút sức lực nào nữa, toàn thân mềm nhũn. Sau khi kết thúc, hắn đã thỏa mãn rồi, vẫn chưa dừng lại, ôm cô lại mà hôn.
Giang Tùy nhẹ nhàng đẩy bờ n.g.ự.c trần trụi của hắn, mặt đang kề sát gối, chần chừ hơn nửa ngày trời.