Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 147: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
“Không thoải mái sao?” Chu Trì mệt kiệt sức nằm xuống, giọng khàn khàn nói bên tai cô, “Hôm nay em ướt thật nhanh ……”
Hắn nói đến lời thô tục, Giang Tùy thật không quen, lại đẩy hắn ra, dịch đầu về một nửa phía gối bên kia, kết quả lại bị Chu Trì ôm lại.
“Không vui sao?” Giọng nói ấm áp của hắn vang lên, “A Tùy, anh rất nhớ em, em nhớ anh không.”
Giang Tùy không trả lời, hỏi ngược lại một câu: “Anh nhớ gì về em?”
“Cái gì cũng nhớ hết.” Hắn kề sát trán cô, nói nhỏ giọng.
“Vậy sao.” Giang Tùy ôm hắn, “Chu Trì, em có lời muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Giang Tùy nói: “Em cảm thấy chúng ta không còn giống như trước nữa.”
Chu Trì hỏi: “Sao lại không giống nhau?”
Giang Tùy nhíu mày, “Em không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy……” Cô muốn nói nhưng rồi lại thôi.
“Cảm thấy thế nào?”
Im lặng một lúc, gò má Giang Tùy áp sát vào n.g.ự.c của hắn, “Cảm thấy anh không có em, hình như cũng sống rất tốt.”
Chu Trì sửng sốt, đưa mắt nhìn cô.
Giang Tùy vẫn đang cúi đầu, giọng nói nhỏ, “Hình như việc học tập của anh càng ngày càng thuận lợi, cũng có rất nhiều bạn tốt, mọi phương diện đều rất tốt, thật sự em rất vui thay cho anh, nhưng mà……”
Nhưng mà ngoài vui mừng ra, cũng có rất nhiều cảm giác khác.
Giang Tùy không thể nào miêu tả chính xác được, điều không thoải mái trong lòng càng ngày càng rõ rệt, cô vuốt tay rồi nói nhẹ nhàng, “Anh nói anh nhớ em, em không biết, có phải anh chỉ nhớ đến chuyện như chúng ta làm hồi nãy hay không……”
Cô nói xong câu này, cảm giác Chu Trì cứng đờ người ra.
Trong căn phòng yên lặng vài giây, không ai nói gì.
Giang Tùy vẫn không ngẩng đầu lên, một lúc sau, Chu Trì nâng mặt cô lên.
Mượn ánh đèn đầu giường, Giang Tùy nhìn thấy sắc mặt của hắn rất khó nhìn.
“Em nói rõ hơn chút đi.” Giọng nói của hắn trầm thấp.
Giang Tùy mím môi.
Mặt của Chu Trì càng lạnh, hỏi gặng: “Em nghĩ rằng, anh chỉ muốn lên giường với em thôi sao?”
Giang Tùy hoảng hốt, muốn mở miệng nói, Chu Trì không để cơ hội cho cô, lồng n.g.ự.c hắn hơi phập phồng, đã không nhịn được, “Em chỉ nghĩ anh như vậy thôi sao?”
Hắn tức giận đến nỗi cười ra một tiếng, “Anh muốn lên giường, có cần phải đợi em xa xôi ngàn dặm đến không?”
Giang Tùy bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dần đỏ lên.
“Đúng, anh không cần đợi em, có rất nhiều người thích anh, em biết. Em cũng không biết tại sao em lại cách xa ngàn dặm đến đây nữa.”
Không khí trong phòng rơi đến điểm đóng băng.
Giang Tùy nhắm nghiền mắt, tránh ra khỏi người hắn, chống người lên ngồi bên giường, cầm lấy áo quần của mình mang vào.
Lưng cô đối diện lại hắn, toàn thân trần trụi của cô có không ít dấu vết rất rõ ràng, tràn lan những vết màu hồng nhạt, đều là lúc thân mật vừa nãy tạo ra.
Lồng n.g.ự.c Chu Trì tê buốt, một tiếng thở hơi dài trút ra được hơn nửa, đứng dậy ôm lấy từ sau lưng cô, ôm chặt lấy, Giang Tùy vùng vẫy, hắn cũng không buông tay ra.
“Xin lỗi.” Hắn mở miệng xin lỗi cô, mu bàn tay nóng hừng hực, đưa tay lên sờ vào mặt cô, càng đau lòng, “A Tùy, là anh không tốt.” Hắn lau nước mắt giúp cô, ôm cô vào trong lòng, cương quyết không buông ra, nhẹ giọng nói ra, “Anh nói hơi quá, xin lỗi em, đừng khóc nữa……”
Nhưng mà nước mắt của Giang Tùy không thể nào ngừng rơi được.
Trong mắt của Chu Trì, cô vẫn giống như trước, âm thầm khóc, khiến cô nhìn rất đau xót.
Chu Trì hôn lấy cô.
……
Tối hôm đó, là từ sau khi hai người họ bên nhau, lần đầu tiên Giang Tùy khóc đến nông nổi như vậy, có lẽ là đã kiềm nén quá lâu rồi.
Chu Trì vẫn ôm lấy cô.
Cũng không biết kéo dài đến lúc nào, hai người mới ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Chu Trì xin nghỉ làm nửa ngày.
Lúc Giang Tùy tỉnh dậy, giường bên đã không còn người, cô cứ nghĩ rằng hắn đã đi làm rồi.
Ngồi trên giường ngẩn người ra một lúc, Giang Tùy mặc bộ váy ngủ đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong liền xuống lầu thì lại nghe thấy động tĩnh dưới phòng bếp. Đi đến nhìn thì sửng sốt.
Chu Trì đang nấu đồ ăn sáng.
Giang Tùy không đi vào, đứng ở đằng xa nhìn một lúc, cho đến khi hắn quay người lại mà nhìn thấy cô.
Hai người cách một khoảng cách không xa cũng không gần lắm, đưa mắt nhìn nhau một lúc. Chu Trì đặt chiếc đĩa trong tay xuống, đi ra, “Em tỉnh rồi sao?”
Giang Tùy gật đầu, “Sao anh lại không đi làm?”
“Xin nghỉ làm nửa ngày.” Chu Trì lại bước đến gần một bước, nhìn đôi mắt sưng phù của cô, chau mày, “Ngủ ngon không?”
Giang Tùy gật đầu, “Vẫn được.”
Hai người vẫn chưa nhắc đến chuyện tối qua.
Chu Trì lặng lẽ một lúc nói: “Đã nấu mì trứng xong, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Giang Tùy nói: “Không cần đâu, ăn mì là được rồi.”
“Được.”
Chu Trì đi vào phòng bếp múc hai bát mì.
Hai người đang ngồi ăn mì đối diện trên bàn ăn. Mỗi lần Chu Trì ngẩng đầu lên, Giang Tùy đều đang cúi đầu. Lúc sắp ăn xong, Chu Trì nói: “Lát nữa đi xem phim nha, em muốn đi không?”