Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 168: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:06
Căn bản là Giang Tùy không thể nào mà ăn nhiều được thế, nên mang một ít đến cho dì Đào. Lúc cô đi là vào buổi sáng, trong nhà chỉ có dì Đào và Tri Tri, nhưng mà thằng nhóc Tri Tri đấy vẫn còn đang ngủ nướng.
Cô không nán lại lâu, nói chuyện với dì Đào được một lúc thì đi về.
Ngày hôm sau bắt đầu đi làm.
Mới bắt đầu làm việc, Giang Tùy không thoải mái chút nào, đương nhiên là mỗi người trong công ty cũng không thoải mái tí nào, tăng ca cũng rất là bình thường, hai ngày đầu tiên Giang Tùy làm việc đến khuya, đến ngày thứ tư, công việc mới ít hơn một chút.
Sau khi tan làm, Giang Tùy cùng với Thẩm Kính cùng nhau đi ăn cơm ở gần đấy.
Ngồi xuống chọn món ăn xong, Thẩm Kính đi vào nhà vệ sinh, Giang Tùy ngồi lại bàn, tùy ý đưa mắt liếc nhìn xung quang, cách một màn kính thủy tinh trong suốt , cô nhìn thấy người đang ở nhà hàng đối diện.
Đó là một nhà hàng truyền thống.
Vị trí sát cửa có một bóng người rất quen thuộc.
Trên bàn ăn đấy còn có thêm hai người đàn ông. Giang Tùy đoán hai người đấy có thể là khách hàng của hắn, cũng có thể là bạn của hắn.
Hắn vẫn mang chiếc áo sơ mi màu đen, may vừa khít thân hình, bờ vai đầy đặn.
Giang Tùy lặng lẽ nhìn, mãi cho đến khi bị sư tỷ gọi một tiếng.
“Nhìn cái gì vậy?” Thẩm Kính đã nhìn được vài giây, cười, “Bên ngoài có cái gì thu hút em sao?” Chị ấy hướng theo tầm nhìn của Giang Tùy mà nhìn ra ngoài, ngoài những người đang đi lại ra, thì không nhìn thấy điều gì đặc biệt hết.
Giang Tùy quay đầu lại, nói: “Đối diện bên kia là một nhà hàng truyền thống sao?”
“Đúng vậy, nhà hàng này có tiếng lắm,” Thẩm Kính mỉm cười, “Thua em luôn, còn tưởng em nhìn cái gì chứ, nhìn say đắm, muốn ăn sao? Lần sau chị mời em ăn.”
Giang Tùy không giải thích thêm, chỉ cười thôi.
Thẩm Kính nói: “Đúng rồi, chị cũng đã gọi mấy sư đệ của chúng ta đến, khoảng chừng tới đây sẽ có thể đến.”
“Kiều Minh?” Giang Tùy có chút ngạc nhiên, “Đến cậu ấy mà chị cũng gọi được sao?”
“Đương nhiên là không thể nào mà dễ dàng được” Thẩm Kính vừa cười vừa nói, “Em tưởng cậu ta đến làm việc cho chị sao? Cậu ta mang theo vốn đầu tư đến đây, đấy không phải là làm cho bản thân cậu ta đấy sao?”
“Thì ra là vậy.” Giang Tùy nghĩ ngời, có chút bùi ngùi, “Cứ tưởng rằng cậu ta sẽ ở lại bên đấy chứ, nói vậy thì, chúng ta đều quay về hết sao.”
“Đúng vậy.” Thẩm Kính nhướn mày, “Dù sao quê nhà vẫn là tốt nhất, đúng không. Không nói đâu xa, lúc đấy chúng ta ở nước ngoài không phải nhớ nhất là đồ ăn Trung Quốc sao, đúng không?”
Giang Tùy: “Thật vậy.”
Lúc mà ở nước ngoài, đều toàn nhớ về đất nước của mình.
Trong khi ăn cơm, Giang Tùy lúc cố tình lúc vô tình nhìn ra bên ngoài hai lần. Đợi sau khi ăn cơm xong cô nhìn lại thêm lần nữa, chỗ ngồi ở đấy đã đổi thành người khác.
Rời khỏi nhà hàng, Giang Tùy với Thẩm Kính cùng nhau xuống lầu, tạm biệt nhau ở đại sảnh trung tâm thương mại, Thẩm Kính vẫn muốn quay về công ty, Giang Tùy đi dạo ở tầng 1, mua một bộ đồ ngủ, lại sắm thêm một số mĩ phẩm dưỡng da, xách hai túi giấy đi về phía trước, định đi xuống siêu thị ở tầng một mua thêm chút đồ.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cô đi vào mua một cài tóc dùng để rửa mặt, soi vào gương nhìn lên trên đầu tóc mà thử đeo vào.
Tính tiền xong, đi ra ngoài thì nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc ở phía không xa, Giang Tùy giật mình.
Chu Trì đang đứng ở chỗ cầu thang cuốn.
Vài giây sau, hắn bước đến phía cô vài bước, trên mặt không chút biểu cảm nào, cổ họng cử động: “Mua gì vậy?”
Vừa nãy nhìn từ phía xa, cảm thấy ai giống cô liền bước đến.
Thế mà đúng là cô thật.
Giang Tùy cũng bước đến, nhìn cái túi trong tay, nói với hắn, “Tùy ý mua một số đồ dùng, cài tóc, đồ ngủ, những đồ dùng hàng ngày thôi.”
“Đi một mình thôi sao?”
Giang Tùy gật đầu.
Nhìn thấy trên tay cô đang xách một túi giấy có Logo của công ty, Chu Trì hỏi: “Đi làm rồi sao?”
Giang Tùy trả lời: “Ừm, đi làm được vài ngày rồi.”
Nhưng mà chưa gặp lại hắn ở đây lần nào, hôm nay là lần đầu tiên gặp hắn.
Chu Trì gật đầu, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Giang Tùy cũng không nhúc nhích.
Xung quanh người người đi đi lại lại, nhưng ngay tại lúc này, chỗ này như đang bất động, rất yên tĩnh.
Vài giây sau, Chu Trì mở miệng nói: “Cùng đi ăn cơm đi.”
Giang Tùy ngơ ngác.
“Ở đây có nhà hàng truyền thống rất nổi tiếng.” Ánh mắt của hắn nhìn rất thản nhiên, giọng nói rất thoải mái.
Giang Tùy đang nhìn hắn, trong lòng bỗng dần căng thẳng, muốn nói là không phải vừa nãy anh đã ăn rồi sao?
Nhưng không biết tại sao, Giang Tùy không nói ra được, cũng không nói với hắn là lúc nãy đã ăn cơm rồi.
Lúc đi thang cuốn xuống, Giang Tùy đứng dựa vào một bên. Chu Trì cũng đứng sau lưng cô cách một bậc thang.