Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 169: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:06
Lưng Giang Tùy đối diện với hắn, hai người không nói chuyện gì với nhau hết. Đứa bé đằng sau đang bước về phía trước, đụng vào bên cạnh người Giang Tùy, cánh tay Chu Trì đưa ra, nhẹ nhàng đỡ vai của Giang Tùy, đầu ngón tay không cố ý mà chạm vào ngón tay của cô.
“Cẩn thận.”
Giọng nói nhỏ nhỏ từ phía sau khiến Giang Tùy thất thần.
Đi vào nhà hàng, Chu Trì đi đến phía trước, bên cạnh cửa sổ đã không còn chỗ trống nào, nhân viên phục vụ dẫn họ đi đến ngồi ở vị trí trong cùng.
Chu Trì đưa menu cho cô, Giang Tùy chọn hai món, hắn lại chọn tiếp thêm vài món.
“Không cần nhiều đến vậy chứ.” Giang Tùy nói một câu. Thật ra cô đã ăn rất no rồi.
“Ừm.” Chu Trì vẫn chưa ngẩng đầu lên, lại chọn thêm hai món nữa.
Chọn món xong, điện thoại của hắn reo lên, một cuộc điện thoại gọi đến. Hắn đứng dậy đi hướng về phía nhà vệ sinh.
Giang Tùy cầm ly lên uống một ngụm nước trà, trong phút chốc, trong lòng cô đã nhẹ nhỏm hơn nhiều, không còn nghĩ tiếp đến chuyện tại sao cô lại đi ăn cơm với hắn.
Chu trì gọi điện thoại xong quay lại ngồi xuống, đặt điện thoại sang một bên bàn, hắn lấy tay mở nút áo sơ mi, tự nhiên lắc thân vài vòng.
Có hai món ăn được mang ra trước.
Hai người đang ăn từ từ, không nói chuyện nhiều, trong lúc đấy đều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Giang Tùy nhớ đến tin nhắn wechat mà Tri Tri đã gửi lúc sáng, hỏi một câu: “Tri Tri đang đến công ty làm việc sao?”
“Ừm, tạm thời đang ở bộ phận thị trường.”
“Ờ……” Giang Tùy dừng một lúc rồi hỏi tiếp, “Hiện tại công ty của dì Chu chủ yếu là do anh quản đúng không?”
“Hầu như là vậy, nhưng hạng mục ở bên Quảng Châu vẫn là chị ấy phụ trách.”
Giang Tùy gật đầu, “Vậy thì chắc anh rất bận nhỉ.”
“Ừm.” Chu Trì gắp lên một miếng đậu phụ, đũa gắp thả xuống cái bát nằm ở trước mặt, thản nhiên hỏi, “Công việc của em thế nào rồi, có bận lắm không?”
“Vẫn tốt, cũng rất dễ dàng thích nghi.” Giang Tùy hỏi, “Sau khi tốt nghiệp thì anh đã quay về sao?”
“Ừm.” Chu Trì nhìn cô, “Đi học ở nước ngoài thấy thế nào?”
“Thì vậy đó, lúc mới bắt đầu cũng rất mệt, nhưng sau đấy thì đã quen rồi nên cũng không còn thấy mệt nữa.”
“Ở bên đấy có vui không?”
Giang Tùy sửng sốt, “Vẫn được.”
Cô cúi đầu ăn đồ ăn.
Có một đến hai phút gì đấy, họ lại im lặng.
“Hôm kia có đến thăm dì Đào sao?” Chu Trì hỏi.
“Hôm kia……” Giang Tùy nhớ lại, “Hôm đấy là đi từ Giang Thành về, mang đồ ăn về quá nhiều nên có mang một chút đến.”
Lúc đấy, hắn không có ở nhà.
“Sau đấy anh có ăn thử chưa?” Cô nói, “Dăm bông rất ngon.”
Chu Trì hỏi: “Vẫn chưa ăn, Tri Tri cầm đi hết rồi.”
“…….Ờ.” Giang Tùy cúi mắt xuống gặp chút đồ ăn, nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Hôm nay anh về ăn thử, không biết cậu ta đã ăn hết chưa nữa.”
Không hiểu sao mà Giang Tùy liền thốt lên một câu: “Chỗ em vẫn còn, anh……”
Chu Trì ngước mắt lên nhìn cô.
Giang Tùy hoảng hốt, chần chừ một lúc, vẫn là nói tuôn ra, “Anh muốn lấy không?”
“Muốn.” Câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, đôi lông mày vô tình giãn nhẹ ra, “Em đưa cho anh như thế nào?”
Giang Tùy: “…… Ngày mai mang đi cho anh, được không.”
Hắn ừm một tiếng, “Được, sáng mai anh đều ở công ty.”
Giang Tùy gật đầu, tỏ ý đã biết rồi.
Sau đấy, Giang Tùy cảm thấy tâm trạng của hắn không hiểu sao hình như đã thoải mái hơn rất nhiều, nói chuyện nhiều hơn, hỏi tình hình công ty của cô. Giang Tùy nói với hắn đôi điều. Đến sau cùng, hai người vẫn bình tĩnh thoải mái mà bàn luận vài câu.
“Nói vậy thì, anh cũng cảm thấy có triển vọng rất tốt sao?” Nói đến công việc, toàn thân Giang Tùy cũng hiện rõ một chút sức sống không giống với cuộc sống thường ngày, khóe môi cô đã nở nụ cười, “Em cứ tưởng rằng anh sẽ không quan tâm chứ.”
“Tại sao?”
Giang Tùy nói: “Anh giỏi đến vậy mà.”
Trong khu công nghiệp lớn như vậy, từng nhóm từng nhóm người lập nghiệp, có nhiều người đã đi trước thành công đến vậy, còn hắn thì từ sớm đã là những người nổi bật ở trong đấy. Giang Tùy vẫn nhớ đến những điều mà dì Đào nói, lúc hắn chưa tốt nghiệp thì đã giúp Chu Mạn vật công ty dậy.
Đang nhìn mặt của cô, Chu Trì bừng tỉnh lại, nhớ đến thời cấp ba lớp 12, chẳng qua là kết quả bài thi của hắn tiến bộ hơn một chút, thì cô đã vui mừng chạy đến chỗ ngồi của hắn, cười đến him cong cả mắt, khen hắn thật giỏi.
Những kí ức không thể nào dễ dàng chạm đến nữa bất chợt lại ùa về khiến trong lòng đau nhói, với chiều hướng càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, Chu Trì cúi đầu xuống, không còn nhìn cô nữa, “Ăn đi, đồ ăn sắp nguội lạnh rồi kìa.”
Ăn xong, Chu Trì tính tiền, Giang Tùy ở trước cửa đợi hắn, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhà hàng này đồ ăn ngon thật, cảm ơn anh.”
Cô nói rất lịch sự, Chu Trì nhìn cô, ánh mắt hướng về khuôn mặt trắng nõn sáng bóng của hắn, dừng một lúc rồi hắn quay mặt qua, giọng nói trầm thấp: “Đi thôi.”