Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 32: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01

Giang Tùy đứng dậy, giải thích với Chu Trì: “Tri Tri không cẩn thận, đã làm hư cái này.” Cô chỉ tay xuống dưới sàn nhà, “Bọn tôi sẽ cố gắng ghép lại.”

Tri Tri từ sau lưng cô thò cái đầu ra nói: “Mẹ kiếp, nhưng nó khó ghép quá, chị em cháu không biết cách ghép……”

“Tri Tri, câm mồm lại.”

“Dạ.”

Trong phòng chợt yên tĩnh.

Chu Trì nhìn Giang Tùy, cặp mắt chứa đầy sát khí, “Cậu đã hứa với tôi như thế nào? Nói xong rồi như xả xì hơi vậy sao?”

Giang Tùy im lặng, há miệng định nói thì nhận ra không thể mở miệng ra mà nói được.

Hắn mắng là phải rồi.

“Xin lỗi.” Cô nhận lỗi với hắn.

Chu Trì: “Ghép lại, một mình cậu ghép được sao.”

“Ừm.” Cô ngồi xổm xuống gom lại những mảnh gỗ còn sót lại, định đem xuống lầu.”

“…… được.”

Tri Tri chứng kiến cảnh tượng này, lương tâm có chút áy náy, lấy hết can đảm nói: “Cậu làm gì mà ức h.i.ế.p chị của cháu vậy, chẳng qua chỉ là một cái mô hình thôi mà, ngày mai cháu mua hai cái đền cho cậu được không?”

Chu Trì liếc nhìn cậu ta, giọng nói lạnh nhạt: “Không mua được cái giống như vậy nữa đâu, thách cháu đấy?”

“……hả?”

Tri Tri lập tức sợ hãi: “Vậy thì thôi.”

Mãi cho đến trước buổi cơm tối, Giang Tùy chỉ ghép được một cái mũi thuyền. Cô xuống lầu ăn cơm xong, đến tắm cũng không đi, cứ thế mà ra hiệu với Chu Trì bằng ánh mắt rồi lên lầu.

Từ bảy giờ đến tám giờ, Giang Tùy cứ ngồi ở trên tấm thảm ghép đi ghép lại mấy tấm gỗ đó, vô tình ngẩng đầu lên nhìn, ông cậu nhỏ kia đã đi tắm xong giờ đang ngồi chơi game, nhàn nhã thoải mái mà chơi, vừa chơi lại vừa ăn kẹo.

Đã là học sinh cấp ba rồi mà còn chơi thuyền? Cái sở thích thật kì lạ.

Giang Tùy thầm mắng chửi Tri Tri hơn trăm lần.

Dù sao thì lần sau sẽ không bao giờ đi tìm Chu Trì để mượn chìa khóa phòng nữa.

Phòng của hắn toàn là đồ chơi quý giá, làm hư cái nào cũng đều rất phiền phức.

Tám giờ rưỡi, cuối cùng Giang Tùy cũng sắp hoàn thành, chỉ còn lại một cái đuôi thuyền nữa, cô buồn tiểu buồn đến mức nhịn không nổi nữa rồi, nói với hắn: “Cho tôi mượn phòng vệ sinh dùng một chút nha.”

“Đi đi, tôi đâu có khóa cửa đâu.” Đầu của hắn vẫn giữ nguyên, ném văng ra một câu.

Giang Tùy đi vào phòng vệ sinh, bật đèn lên, giật cả mình.

Trên cái nắp bồn cầu có một cái quần trong của hắn.

Giang Tùy cảm thấy ngại ngùng, quay đầu đi ra, gọi hắn: “Chu Trì.”

“Hả?” Hắn vẫn không quay đầu lại, tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

“Trên bồn cầu có cái quần của cậu.”

“Cậu lấy ra đi.”

“……” Giang Tùy đỏ mặt lên, muốn chạy đến dựt đầu tóc hắn một phát, hét lên “Cậu tự đi lấy đi”, nhưng sau cùng thì cái gì cũng không nói, bời vì sắp nhịn không nổi nữa rồi, cô quay đầu lại chạy nhanh ra khỏi cửa, chạy nhanh về phòng của mình để đi.

Chu Trì nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, dường như nhớ lại chuyện gì đó, dừng đánh bàn phím lại.

Hắn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên, hồi nãy lúc tắm cái quần trong thay ra quên cất đi.

Con trai đa số sống rất cẩu thả, hiếm khi thấy trong phòng có thể dọn dẹp sạch sẽ, chứ đừng nói là dọn đến ngăn nắp, chỉnh tề.

Chu Trì ở một mình, phòng vệ sinh trước giờ không có ai vào, áo quần, khăn tắm luôn tiện tay mà vất bừa bãi, ai có thể ngờ đến ngày hôm nay lại có một cô gái muốn dùng phòng vệ sinh của hắn.

Thật đúng là đồ ngây thơ quá. Đến cái quần trong mà cũng không mở miệng nói được, lại nói với hắn là cái quần, vậy mà còn trông chờ vào sự lĩnh ngộ của hắn.

Thật ngốc quá trời.

Chu Trì nhặt cái quần trong lên đôi vào trong cái sọt để áo quần bẩn ở dưới cái bồn rửa tay, những đồ áo quần bẩn vất lung tung còn lại đều dọn lại gọn gàng, lau chùi cái bồn rửa tay sạch sẽ. Hắn đứng ở trước cửa nhìn lướt tổng thể một vòng, rồi đi vào, lấy nước rửa tay trước giờ không dùng từ trong cái ngăn tủ kính tầng trên cùng với một chiếc khăn lau tay ra đặt ngay ở bên cạnh.

Giang Tùy quay trở lại thì hắn đã dọn dẹp gọn gàng, đi đến nói: “Đã dọn hết rồi, chút nữa mà muốn đi thì cứ đi ở đây đi.”

Giang Tùy liếc nhìn hắn, cúi gật đầu, ngồi lên tấm thảm tiếp tục lắp ghép, trong lòng thốt lên một câu: Sau này còn lâu tôi mới lên phòng cậu.

Cô cũng không phải là đứa ngốc, hôm nay ghép cái đồ chơi này mà ghép đến mức sắp muốn ói ra luôn rồi, ám ảnh trong lòng chiếm diện tích rất lớn, sau này còn không biết chừa hay sao?

Hắn dù có đẹp trai đến mấy thì tối nay cũng đã ngắm đủ lắm rồi, trai đẹp ở trường lại nhiều như vậy, ngắm ai mà chả được? Bản phác họa của cô vốn cũng không lo nguồn tài nguyên hạn hẹp.

Thời gian lại trôi qua thêm một chút, cái kim đồng hồ treo trên tường đã điểm đến số “9”, cuối cùng Giang Tùy cũng đã ghép vào mảnh gỗ cuối cùng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.