Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 47: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Giang Tùy lấy áo khoác lông ở trên ghế dựa đắp lên người hắn rồi đi khỏi.
Ngay lúc này, căn tin rất đông.
Giang Tùy mua một bát mì thịt bò, bưng nóng run rẩy hơn nửa ngày mới tìm thấy chỗ ngồi, nghe thấy có người đang gọi cô ở phía xa, quay đầu lại nhìn thấy Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí đang ngồi ở góc cuối cùng bên kia.
Cô bưng bát mì đến đó: “Hôm nay các cậu sao lại đến đây ăn vậy?”
“Tớ còn muốn hỏi cậu nữa đây.” Trương Hoán Minh cảm thấy kì lạ nhìn cô, “Sao chỉ có mình cậu vậy, không phải Chu Trì đi cùng cậu sao? Cậu ấy nói hôm nay không đi ra ngoài với tụi mình, phải đi đến nhà ăn mà, nhưng sao mà tụi mình đến đây hơn nửa ngày rồi! Đợi hơn nửa ngày rồi cũng không thấy người đâu!”
“Cậu ta đang ngủ ở trong phòng học đấy.” Giang Tùy ngồi xuống, “Có lẽ là thức trắng đêm rồi, giống như kiểu đang rất mệt vậy, đợi chút nữa tớ mua ít đồ ăn cho cậu ấy.”
Trương Hoán Minh cùng Lý Thăng Chí nhìn cô mà trong lòng dường như đang có ý gì khác.
“Thằng quỷ Chu Trì thật sung sướng quá mà.” Trương Hoán Minh nói, “Giang Tùy, sao cậu lại đối xử tốt với cậu ấy vậy!”
Giang Tùy ăn xong một miếng mì, “Tốt gì đâu.”
Trương Hoán Minh hỏi dò xét cô, “Nghe Chu Trì nói cậu ấy không phải cậu ruột của cậu hả?”
“Không phải, sao vậy.” Giang Tùy cúi đầu, gắp lên một miếng thịt bò.
Trương Hoán Minh gẩy mũi, cả gan nói, “Vậy nếu không phải là cậu ruột thì có phải là……có thể yêu nhau đúng không?”
“……”
Giang Tùy nhai được nửa miếng thịt bò, dừng lại, qua một lúc sau thì ngẩng mặt lên, sững sờ nhìn cậu ta.
Lý Thăng Chí lập tức thụi cho cậu ta một phát, “Đệch, má mày nói tầm bậy gì vậy, mày bị thần kinh hả, mày xem đi, dọa c.h.ế.t Giang Tùy rồi.”
Trương Hoán Minh cười rồi đưa tay lên tỏ vẻ “tạ lỗi”: “Giang Tùy, cậu đừng giận nhé, tớ chỉ đùa giỡn tí thôi mà!”
Lý Thăng Chí nói: “Đi, đi thôi, đi nhanh đi, đừng có làm phiền người ta ăn cơm nữa!”
Vừa nói vừa bưng hai dĩa cơm lên, túm lấy Trương Hoán Minh kéo đi ra khỏi chỗ đó.
……
Ngồi ở nhà ăn mất hết năm mươi phút, tô mì của Giang Tùy còn gần một nửa, cô thật sự nuốt không xuống nữa rồi, gắp lên chừng nào đều rớt ngược xuống hết, sau đó đi lên quầy bán thức ăn ở lầu ba mua một phần cơm thịt nướng, cô gói lại gọn gàng vào hộp, lại đi đến quầy nước mua một chai nước lọc, cầm tất cả đi đến phòng thực nghiệm.
Rất nhiều người ăn cơm xong thì đã quay lại phòng thi rồi, trong cái phòng đó đã trở nên rất ồn ào.
Giang Tùy vừa bước vào cửa thì có nam sinh trong phòng đã để ý đến cô, toàn là những đứa phá phách thôi, ai nấy đều ăn mặc thật thời thượng, màu mè, không giống học sinh cấp ba chút nào hết.
Có một thằng đầu tóc vàng hoe vừa nhìn mặt cô vừa huýt sáo.
Phong cách ăn mặt trường Nhị Trung tương đối thoải mái, mặc dù có quy định không được nhuộm tóc, nhưng mấy kiểu học sinh này rất khó quản, cả trường ai cũng biết đến, nhuộm tóc lại không phải là một lỗi quá nghiêm trọng, trường học đã can thiệp rất nhiều lần nhưng vẫn chưa dùng đến biện pháp nào quá mạnh tay, khiến cho khuôn viên trường thường có thể nhìn thấy một hai đầu tóc vàng hoe như vậy.
Giang Tùy vẫn không thèm đoái hoài cậu ta, lướt qua bục giảng đi xuống phía dưới, quả đầu tóc vàng đó từ chỗ ngồi của mình bật dậy, đi đến giữa lối đi, hình như cố ý chọc cô: “Tiểu mĩ nữ, học lớp nào vậy, sao buổi sáng không thấy nhỉ?”
Bàn tay Giang Tùy vả cả đống mồ hôi, rống cổ lên nói: “Phiền cậu nhường đường một chút.”
Đầu tóc vàng cười đùa tí tửng nhìn cô: “Cậu mua cái gì vậy?”
Cậu ta tiến đến gần, nhìn hộp cơm trong tay cô.
Giang Tùy lùi lại đằng sau một bước.
Một vài nam sinh ngồi bên cạnh đều đang chăm chú xem náo nhiệt: “Triệu Khải, lại dụ dỗ em gái nhà lành nữa rồi, mày háu sắc đến vậy sao, chuyên chọn những thể loại trong sáng ngây thơ như này hả!”
“Cần đến mày quản sao.” Đầu tóc vàng cười, đưa tay ra hướng về phía tay Giang Tùy, định cầm lấy chai nước lọc trong tay cô, “Cho tôi uống một ngụm đi!”
“Đừng đụng vào tôi.” Giang Tùy cảm thấy vô cùng ghê tởm, dùng lực đẩy cậu ta ra, hét to lên, “Chu Trì!”
Chu Trì đang say mộng lại bị hét tên lên đến nổi giật cả mình, bừng tỉnh dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Tùy ở đằng trước.
Cô bị một thằng tóc vàng ngăn lại.
Mặt của hắn trong chốc lát trở nên lạnh ngắt, có một luồng khí dữ thổi từ đầu đến chân, hắn bước vài bước đến đẩy tên tóc vàng ra: “Mẹ mày làm gì vậy!”
“Đệch.” Tên tóc vàng nhận ra Chu Trì, nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp với hắn, đã từng đánh chung một trận bóng, biết rõ hắn không phải dạng tầm thường, không ngờ hôm nay lại chọc phải hắn.
“Đây là người của cậu hả? Không nói sớm!” Cậu ta tự tìm lối thoát cho mình, “Sớm biết đây là ngựa của cậu thì tôi nào dám leo lên, đều là bạn cả mà, tha cho tôi nhé, là lỗi của tôi.”