Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 48: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Khuôn mặt lưu manh của cậu ta cười với Giang Tùy: “Xin lỗi nhé, chị dâu, chỉ là đùa chút thôi mà.”
“Tôi không phải.” Trong lòng Giang Tùy đã rất khó chịu, mỗi câu mà tên này nói ra đều thật ghê tởm, nếu như không vì Chu Trì, hôm nay cô sẽ không đứng ở đây tranh luận với kẻ lưu manh như cậu ta. Nhưng bây giờ xem lại tình hình thì Chu Trì với hắn vẫn là bạn bè mà.
Sao loại người nào hắn cũng có thể làm bạn hết vậy?
Lần đầu tiên Giang Tùy nảy sinh bực dọc với cách kết bạn của Chu Trì.
Cô cau mày lại nói thêm một lần nữa: “Tôi không phải bạn gái của cậu ấy.”
Nói xong, lấy nước với hộp cơm đặt trên bàn bên cạnh, quay người lại đi ra khỏi phòng.
Giang Tùy rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, bộ lông mày vẫn cau có, cứ nghĩ đến bị tên tóc vàng kia chạm vào tay thì toàn thân cảm thấy ghê rợn.
Không lâu sau, Chu Trì đuổi theo thì thấy cô đang đứng ở bên ngoài bồn nước.
Chu Trì tiến đến gần, đứng ở phía sau cô hét lên: “Giang Tùy.”
Giang Tùy không quay đầu lại, lặng lẽ rửa tay, chỉ có âm thanh của tiếng nước chảy vọng lại.
Cách đó không xa thì có vài học sinh đang tán gẫu với nhau đi đến, cười hi hi haha.
Phía sau lưng không có động tĩnh gì hết, Giang Tùy biết hắn vẫn chưa đi, chỉ là không muốn quay đầu lại, rửa tay mà rửa mất một hồi lâu. Nguồn nước máy vào mùa đông lạnh ngắt, ngón tay lạnh đến mức tê buốt.
“Sạch lắm rồi, lạnh đỏ cả tay rồi kìa.” Chu Trì đi đến trước bồn nước, nghiêng đầu nhìn cô.
Giang Tùy tắt vòi nước.
Chu Trì mò vào trong túi áo nhưng không có giấy. Hắn đi đến đứng trước mặt cô: “Hay là lau tay ở đây cũng được.” Hắn kéo vạt áo khoác đưa đến.
Giang Tùy không lên tiếng, tự lấy hai bàn tay chà xát đẩy bớt những giọt nước rớt ra khỏi tay.
Chu Trì dần dần nhíu mày: “Giận tôi sao?”
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, hỏi: “Là vì tôi ngủ say quá nên không đi ăn với cậu được hay sao? Hay là vì tên tóc vàng lúc nãy?”
Giang Tùy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Cậu quen cậu ta.”
Chu Trì ừm một tiếng thừa nhận, “Đã từng đánh bóng với nhau.”
Sắc mặt Giang Tùy rất khó xem: “Tại sao cậu lại đi đánh bóng với thằng quỷ đáng ghét kia chứ?”
“Chỉ là gặp ở sân bóng thôi, người khác gọi đến thôi.” Hình như Chu Trì đã hiểu tại vì sao cô không vui rồi, liếc mắt xuống hỏi, “Cậu vì thế mà nổi giận sao? Cậu ta gặp ai cũng muốn kết bạn, tôi với cậu ta không thân, không có bất cứ qua lại nào.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, nhóm người Trương Hoán Minh đều biết mà.”
Giang Tùy không biết nên nói gì thêm nữa, hắn đã giải thích rồi, Giang Tùy lại cảm thấy bản thân thật kì lạ, rõ ràng là lỗi của tên đó vậy tại sao lại giận cá c.h.é.m thớt, trút hết bực tức lên người Chu Trì chứ.
Thật ra kể từ sau khi ăn cơm ở nhà ăn thì Giang Tùy đã có gì đó sai sai rồi. Chính xác mà nói chính là kể từ sau khi nghe câu nói của Trương Hoán Minh. Cô vẫn còn quan tâm đến câu nói đó, hơn nữa tên tóc vàng đó lại nói cái gì mà “ngựa” này, “chị dâu” này.
Giang Tùy trong giai đoạn này vẫn chưa hiểu rõ được cảm giác kì lạ trong lòng cô như vậy là gì, dù sao cũng thấy không được thoải mái.
Cô liếc nhìn Chu Trì, cặp mắt của hắn ngủ đến mức sưng lên, tóc phía bên trái nhếch lên một dúm, má bên trái không biết kê vào đâu rồi mà có một vết đường mờ nhạt. Hắn vừa mới tỉnh dậy, đến áo khoác còn chưa kịp mặc vào, chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh.
Nhiệt độ bên ngoài từ lâu đã giạm xuống dưới 0 độ C, nhất định hắn rất lạnh.
Giang Tùy lại mềm lòng.
“Thôi bỏ đi. Cậu đi vào ăn cơm đi, sắp nguội rồi đấy.”
Chu Trì vẫn chưa nhúc nhích, hỏi cô: “Còn giận không?”
Giang Tùy lắc đầu: “Sau này cậu đừng chơi với kiểu người đó nữa, được không?”
“Cậu quan tâm đến nó làm gì? Tôi không đánh c.h.ế.t nó đâu.”
Giang Tùy nói: “Đừng đánh nhau nữa.”
Chu Trì nhìn cô, gật đầu: “Nó không gây sự với tôi thì được.”
Giang Tùy: “Vậy tôi đi đây.”
“Tan học cùng về chứ?”
“Hôm nay không được,” Giang Tùy nói, “Lâm Lâm gọi tôi với Hứa Tiểu Âm cùng cậu ấy đi cắt tóc, tôi đã đồng ý rồi.”
Chu Trì hỏi: “Khi nào cắt xong?”
“Không biết nữa.”
Chu Trì gật đầu, “Được, vậy tôi đi chơi với mấy đứa bạn, khi nào cậu xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm.”
Đợi cô đi rồi Chu Trì mới trở về phòng thi.
Cơm với nước Giang Tùy mua còn đặt ở trên cái bàn phía trước, tên tóc vàng ngồi xuống chỗ ngồi cười đùa với nam sinh ngồi bàn bên, cứ mở mồm ra thì văng một câu chửi tục. Thấy Chu Trì quay lại phòng, sắc mặt cậu ta có chút thay đổi, chủ động cười nói: “Anh Trì, sao rồi, không đuổi kịp sao?”
Chu Trì: “Lần sau mày còn dám như vậy thì c.h.ế.t với tao.”
“Đương nhiên là không rồi.” Tên tóc vàng cười, “Một lần là tôi đã chừa rồi, bạn nữ đó thật xinh đẹp, vừa mới nghe mọi người nói là người thân của cậu, cô ấy có bạn trai chưa?”