Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 55: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Ví dụ, lúc này, cô ấy chỉ đi vệ sinh một lúc thôi mà lại phát hiện tình hình mới, vừa quay trở lại liền kể cho Lâm Lâm nghe.
“Nữ sinh trường cấp ba Minh Dương, thật to gan quá, dám nhìn ngắm đến cả Chu Trì rồi!”
Giang Tùy đang chép lại bài trên bảng, nghe thấy câu nói đó, ngòi bút đột nhiên dừng lại.
Lâm Lâm nói: “Là đứa nào đấy?”
“Chính là đứa đằng sau kia, sát cửa sổ ấy, Tề Lưu Hải, thấy chưa?”
“Thấy rồi,” Lâm Lâm nói, “Đứa tóc uốn kia phải không, cũng xinh đẹp đấy, hình như rất biết trang điểm đấy. Trường của họ thật buông lỏng như danh tiếng đồn đại, đến trang điểm cũng không cấm kị, đến cả nhuộm tóc cùng không luôn.”
“Nghe nói lúc trước vẫn quản lí nghiêm ngặt, nhưng hai năm trở lại đây thì càng ngày càng nới lỏng.”
Giang Tùy quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía sau.
Vị trí thứ ba đếm ngược từ dưới lên có một nữ sinh tóc uốn dài tên Tề Lưu Hải. Giang Tùy có ấn tượng với cô, bởi vì cô ấy rất cao, hình như cao gần đến một mét bảy, mặc chiếc áo dạ kiểu dài, đôi ủng cũng rất dài.
Thật ra lời đánh giá của Lâm Lâm hơi thiên lệch rồi, cô gái đó vẫn rất xinh đẹp, trang điểm càng không sắc sảo, nhìn rất tự nhiên.
Hứa Tiểu Âm hỏi: “A Tùy, cậu cảm thấy cô ấy đẹp không?”
Giang Tùy gật đầu: “Rất xinh đẹp.”
“Có vẻ trang điểm rất thành thục.” Hứa Tiểu Âm hỏi, “Nói không chừng Chu Trì sẽ thích phong cách như vậy cũng nên.”
Giang Tùy liếc nhìn một lúc, quay đầu lại, tiếp tục chép bài.
Nhưng chữ lại bắt đầu viết rất cẩu thả, có vẻ không tập trung.
Qua một lúc, Trương Hoán Minh chạy từ ngoài cửa vào, đưa cho mấy đứa con gái bọn họ một người một ly trà sữa: “Đây, anh Trì mời đấy, ai cũng có phần hết!”
Có người cho thức uống, con gái đương nhiên sẽ rất vui.
“Tốt đến vậy à.”
Lúc Chu Trì đi vào, các nữ sinh đều cảm ơn, hắn gật đầu, không nói thêm gì, ánh mắt dịch chuyển nhìn về phía bên trái một chút, nhìn thấy Giang Tùy đang cúi đầu, vẫn đang chép bài, ly trà sữa đang đặt ở bên mép bàn.
Chu Trì không nhìn tiếp nữa, đi về chỗ ngồi của hắn.
Học xong, mọi người vừa xếp sách vở vào cặp, vừa bàn xem buổi trưa sẽ ăn gì.
Hứa Tiểu Âm đưa ra ý kiến: “Quán lẩu dưới lầu nhìn có vẻ rất ngôn, hay là chúng ta xuống đó ăn thử đi.”
Giang Tùy với Lâm Lâm không còn cách nào khác, chỉ còn cách nghe lời cô ta.
Sau khi ba người đi xuống đấy, vừa ngồi ổn định, vừa định chọn món lẩu thì ngoài cửa đi vào ba con người quen thuộc.
Trương Hoán minh vui mừng hét lên: “Thật trùng hợp quá nhỉ, các cậu cũng ăn cái này sao? Nói thật ngồi chung một bàn cùng ăn đi, có thể tiết kiệm được một nồi lẩu đấy!”
“Được đấy!” Cái miệng Hứa Tiểu Âm lanh lợi, lập tức đồng ý ngay.
Sáu người ngồi quanh bàn, Trương Hoán Minh kéo Chu Trì lại, “Cậu ngồi đây đi, tay cậu dài, đợi chút nữa gắp đồ ăn cho Giang Tùy.” Chu Trì không nói gì cứ thế mà ngồi xuống.
Sáu người chọ một nồi lẩu chim uyên ương, nguyên liệu rau củ đặt đầy nguyên một bàn.
Lúc ăn lẩu, Trương Hoán Minh là người nói nhiều nhất, Hứa Tiểu Âm cũng không phải dạng vừa, không hề rơi vào tình huống tẻ nhạt.
Giang Tùy thi thoảng mới nói một câu, phần lớn thời gian đều im lặng mà ăn.
Chu Trì ngồi bên cạnh cô, càng trầm lặng hơn cô, chỉ vào lúc thịt bò chín mới hỏi một câu: “Cái này có ăn không?”
Giang Tùy gật đầu, hắn gắp ba miếng để vào chén cô, sau đó không nói thêm gì nữa.
Đến lúc sắp ăn xong, mọi người bàn đến chuyện chuẩn bị đón năm mới, Lý Thăng Chí nói muốn đến nhà bà ngoại ở Tô Châu đón giao thừa, hỏi bọn họ có kế hoạch gì không, vừa hỏi mới phát hiện, thì ra mọi người đều không ở nhà đón năm mới, không phải đi đến nhà bà nội thì là đến nhà bà ngoại.
Chu Trì thì ngược lại, vẫn ở lại đây.
Còn Giang Tùy, cô vẫn chưa chắc chắn, bởi vì bố cô ấy, Giang Phóng, hiện tại đang ở Nhật Bản, không biết sẽ sắp xếp như thế nào, không biết là ở lại đây đón năm mới hay là về quê nhà họ Giang? Bà nội năm ngoái mất rồi, bây giờ chỉ còn nhà của cô cô ở đó mà thôi.
Ăn trưa xong thì bọn họ tạm biệt nhau.
Giang Tùy ngồi ở trạm xe đợi xe buýt, Chu Trì đứng cách cô tầm mấy trăm mét, dựa vào của kính quảng cáo ở bên kia.
Gió vẫn thổi mạnh như lúc sáng.
Giang Tùy cúi đầu, cúi cằm co rút xuống dưới cổ áo, được vài phút sau thì cảm thấy toàn thân lạnh run cầm cập.
Không biết Chu Trì từ lúc nào đã đi đến đó, cởi khăn choàng ra đưa cho cô.
Giang Tùy ngẩng đầu lên, thấy hắn đang mìm môi lại, mặt không cảm xúc. Hắn không nói gì, khom lưng xuống, đặt khăn choàng lên chân cô, quay về lại vị trí hắn đứng lúc nãy.
Giang Tùy nhìn hắn một lúc rồi đeo khăn choàng vào.
Là chiếc khăn choàng màu xanh thẫm mà cô mua cho hắn, rất dày rất ấm.