Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 56: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Qua một lúc, xe buýt đến rồi.
Người đón xe liên tục đi lên, Giang Tùy đi về phía sau xe, tìm thấy được chỗ ngồi ngồi xuống. Đợi những người khác lên xe hết thì Giang Tùy mới nhìn thấy bóng dáng của Chu Trì.
Trước mắt đã không còn chỗ nào ngồi hết. Đôi mắt hắn lướt nhìn trên xe một vòng, sáu đó đi đến phía trước, vịn vào tay cầm.
Trong lòng Giang Tùy càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Hôm đó cô chỉ nói là “Đừng có luôn đi chung với nhau”, chứ không nói “một lần cũng không muốn đi cùng nhau”.
Bên cạnh cô rõ ràng có một chỗ trống, tại sao hắn không đến đây?
Xe chạy về phía trước, Giang Tùy vẫn cứ nhìn về phía đó, Chu Trì dường như cảm nhận được, đưa mắt lên nhìn lại cô.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Qua vài giây sau, Giang Tùy vừa nhìn hắn tay vừa vỗ vài cái, bảo hắn đến đây ngồi. Hắn không có một chút cử động, cô kêu lên: “Chu Trì.”
Trên xe ồn ào, nhiều phụ nữ trung niên cứ nói chuyện om sòm, giọng nói của Giang tùy hoàn toàn bị vùi dập.
Nhưng hình như Chu Trì nghe thấy cô gọi, nhướn nhẹ mày lên, xốc cặp xách lên đi về phía cô.
Chỗ ngồi của Giang Tùy nằm kế sát phía trước cửa sau xe, không gian rất hẹp.
Dáng dấp to cao của Chu Trì vừa ngồi xuống thì đôi chân không thể nào đặt vừa vặn được.
Giang Tùy xích vào phía bên trong, nói: “Như này ngồi còn khó chịu không?”
Chu Trì: “Không sao.”
Hắn mặc một đôi giày cứng, chân chống vào cột sắt ở phía trước, uống quần nhẵn bóng, lộ một chút mắt cá chân, Giang Tùy nhận ra hắn vẫn mặc đôi tất ngắn kiểu dành cho mùa hè.
“Cậu không có tất dài hả?” Cô chịu không được liền hỏi.
Chu Trì quay đầu qua, nhìn cô.
Giang Tùy chỉ vào chân của cô, “Như vậy mà không lạnh sao?”
“Lạnh một chút.” Mặt của hắn quay trở lại, lạnh nhạt nói, “Tôi không có tất dài.”
Giang Tùy trầm lặng một lúc, lại không nhịn được nói, “Có cần đi mua không?”
Vài giây sau thì nghe thấy hắn ừm một tiếng.
Xe đến trạm, hai người xuống xe, không trực tiếp về nhà mà rẽ vào con đường buôn bán không xa thì tìm thấy một tiệm bán tất gần nhất, mua hết năm đôi tất.
Lớp học thêm rất nhanh đã kết thúc, năm mới càng ngày càng đến gần.
Trước đêm ông Táo chầu trời, Chu Mạn quay về.
Lúc ăn cơm tối, bà ta dặn dò Giang Tùy thu dọn đồ đạc sáng sớm mai đi Bắc Kinh cùng bà ấy.
Giang Tùy vừa nghe đã hiểu: “Ba con về rồi sao?”
“Đúng vậy.” Chu Mạn cười, “Xem ra vừa đúng lúc dì phải đi Bắc Kinh đón một vị khách, ba con cũng không cần phải tốn công đến đây đón con nữa rồi, tối mai chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay, hai người sẽ trực tiếp bay về Giang Thành.”
Tri Tri nghe xong liền cau có: “Chị con sao lại đi nữa rồi, năm ngoái cũng không ở đây, con chán c.h.ế.t đi được.”
Chu Mạn cười lên: “Chán thì đọc sách.”
Tri Tri trừng mắt nhìn Chu Mạn, miệng lầm bầm.
Chu Mạn mặc kệ cậu ta, dặn dò Giang Tùy phải mang theo những cái gì.
Giang Tùy thu dọn đồ đạc xong trước khi đi ngủ, vừa hay vài bộ quần áo được xếp vừa vặn trong cái va li nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, hơn bảy giờ, Giang Tùy đã ở dưới lầu ăn sáng.
Tiểu Triệu, trợ lí của Chu Mạn đã lái xe đến rồi, xách hành lí của hai người họ lên xe.
Tri Tri khó lắm mới có chút lương tâm, chạy trong gió đông lại đi đến đầu ngõ tiễn Giang Tùy.
Giang Tùy đứng bên đường nói chuyện với cậu ta vài câu, chuần bị lên xe thì nhìn thấy bóng dáng ở phía không xa, liền đứng lại.
Chu Trì hình như vừa mới ngủ dậy, bên ngoài áo sơ mi cũ đang khoác một chiếc áo lông, đầu tóc chưa chải, trên chân mang một đôi dép lê. Hắn đi đến, nhướn mày lên: “Đi rồi sao?”
Giang Tùy gật đầu.
Chu Trì cũng không hỏi thêm gì nữa, nhìn cô một lúc rồi lôi từ trong túi áo khoác ra một vật gì đó nhét vào tay cô.
Giang Tùy cúi đầu nhìn, là một món đồ chơi làm bằng vải nhung.
Con chim cánh cụt màu hồng.
Chu Trì nhìn cô cười một lúc, nhẹ nhàng nói: “Quà năm mới.”
Lần đầu tiên Giang Tùy nhận món quà năm mới mà béo tròn dễ thương đến vậy. Ngoại trừ cái bụng với đôi mắt ra thì con chim cánh cụt này chỗ nào cũng toàn là màu hồng, đến cái dây treo ở sau đầu cũng là màu hồng.
Tri Tri đứng bên cạnh chăm chú nhìn, khuôn mặt kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, hồng đến mức này luôn à! Năm nay cậu mấy tuổi vậy.”
Giang Tùy bất ngờ sờ một lúc, bên ngoài có một lớp lông ngắn, rất mềm mại.
“Dễ thương quá.”
“Thích không?” Cái giọng mới ngủ dậy của hắn khàn khàn.
Giang Tùy ngẩng đầu dậy, khoảng cách thật gần như vậy mới phát hiện khuôn mặt của hắn có chút hốc hác, da dẻ vẫn rất trắng nhưng đôi mắt không chút tinh thần, có thể nhận ra hắn đã ngủ không ngon giấc. Dẫu sao thường ngày hắn cũng không dậy sớm như vậy.
Cô gật đầu: “Cảm ơn.”
Chu Trì không nói thêm gì, lặng lẽ cười.
Giang Tùy chợt phát hiện những ngày gần đây đều không thấy hắn cười như vậy. Những lời nói lần trước đã làm hai người họ xa lánh nhau rất nhiều, cô cảm thấy không vui, hình như Chu Trì cũng vậy.