Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 61: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Đến trời gần tối thì cô ở trong phòng dọn dẹp hành lí, Giang Phóng đi đến gọi cô xuống ăn cơm, nhìn thấy cái vali bị nhét đến chật kín liền cười và nói: “A Tùy muốn đem toàn bộ thành phố Giang Thành này về hay sao?”
“Đâu có.” Giang Tùy ngượng ngùng nói, “Đều là những món quà mà con muốn đem về thôi.” Cô chỉ cho ông coi, “Những thứ kia là quà cho bạn con, cái này là quà cho dì Đào, cái đó là của Tri Tri, cái này là của dì Chu, con nhờ cô chọn giúp con đấy, nói là bên trên được thêu bằng thủ công đấy, cái này dì ấy chắc sẽ thích chứ.”
Giang Tùy lấy chiếc khăn lụa đã được gói kĩ ra đưa cho Giang Phóng xem, “Ba, ba thấy màu này có đẹp không?”
“Đẹp.” Giang Phóng nói, “Đồ mà con tặng, dì Chu của con sao mà không thích cho được?”
Cũng đúng.
Giang Tùy bao gói khăn lụa lại gọn gàng.
Giang Phóng cười nói: “Mua hết những thứ này chắc tốn không ít tiền nhỉ, tiền lì xì hết rồi phải không? Có cần ba cho con thêm ít không?”
“Không cần đâu, con còn nhiều lắm.” Giang Tùy vẫn còn ngồi xổm ở đó, vừa thu xếp đồ vừa nói, “Thật ra con muốn mua đồ dưỡng da cho dì Chu kia, nhưng cô cô bảo những thứ đó rất khó chọn, nên không mua nữa.” Cô lại ngẩng đầu lên, “Đợi đến dịp sinh nhật lần tới của dì ấy, con sẽ nghiên cứu một chút rồi xem xem nên mua loại nào mới hợp.”
Giang Phóng thoáng him mắt lại, qua một lúc, dịu dàng nói: “A Tùy lớn thật rồi.”
Giang Tùy nói: “Đúng vậy, qua vài tháng nữa là con đã mười sáu tuổi rồi.”
Giang Phóng bật cười: “Cũng đúng.”
Hôm trở về, sở dĩ máy bay một giờ chiều sẽ đến nơi, nhưng hãng hàng không đã trì hoãn, lúc xuống máy bay thì đã gần ba giờ chiều rồi. Giang Phóng trực tiếp gọi xe đi đến căn nhà cũ thuộc một học viện của trường Đại học sư phạm.
Đó chính là khu nhà ở mà Giang Phóng đã từng ở trước đây.
Giang Tùy không biết tại sao ông ấy đột nhiên lại chạy đến đó, không phải đã ở nhà ở khu đô thị mới kia sao?
“Ở bên này gần hơn một chút.” Giang Phóng giải thích với cô một câu như vậy, rồi nói tiếp, “Đợi lát nữa đi ra ngoài ăn cơm xong, A Tùy con cứ nghỉ ngơi ở đây đợi ba bận công việc xong rồi tối đến lại đưa con về nhà.”
“Vậy phải đợi đến mấy giờ?”
“Khoảng bảy tám giờ.”
Giang Tùy gật đầu: “Dạ, vậy con phải nói với dì Đào một tiếng, nếu không dì ấy sẽ đợi con về đến mới ăn cơm mất.”
“Ừm.”
Giang Tùy gọi số điện thoại bàn, là Tri Tri nghe máy, nghe xong thì mở miệng to hướng về phòng bếp mà hét lên: “Dì Đào, không cần nấu cơm cho chị con đâu, chị ấy đến tối muộn mới về! Con muốn ăn tôm chiên dầu, dì có lòng làm cho con một dĩa đi!”
Giang Tùy: “…..”
Lúc đang ăn cơm ở quán ăn gần đó thì Giang Tùy nhận được tin nhắn của Chu Trì: “Không về ăn cơm tối sao?”
Giang Tùy thả đũa xuống, cúi đầu nhắn tin: “Ừm, ba của tôi có việc nên phải tối đến mới đưa tôi về nhà được.
Gửi tin nhắn xong, cô tiếp tục ăn cơm, lúc sắp ăn xong thì hắn trả lời: “Tôi đến đón cậu nha, địa chỉ?”
Giang Tùy nhìn xong thì đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Giang Phóng nhìn thấy liền hỏi, “Sao vậy?”
Giang Tùy lắc đầu, cất điện thoại rồi ăn cơm rất nhanh.
Lúc đi về trên suốt quãng đường Giang Tùy suy nghĩ rất nhiều rồi nghĩ vẫn nên nói ra: “Ba, nếu như ba bận thì không cần đưa con về nữa đâu.”
Giang Phóng cười: “Đồ đạc nhiều như vậy, va li lại rất nặng, không đưa con về thì làm sao mà được?”
“Có người đến đón con rồi.”
“Ai vậy?”
Giang Tùy đi về phía trước, liếc nhìn đám cây trơ trọi bên đường, giọng điệu có vẻ như rất tự nhiên mà nói: “Cậu của Tri Tri…..”
Giang Phóng có nghe Chu Mạn kể sơ qua về Chu Trì, nhưng chưa gặp nhau lần nào, cho nên càng không hiểu, “Cậu ta cũng chừng tuổi con thì phải, có thể xách nổi không?”
Giang Tùy nói: “Lớn hơn con đấy.” Còn cao hơn con nữa.
Giang Phóng nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì như thế này, nếu như xách đồ về không hết thì con xách ít thôi, ba kiếm thời gian rảnh rồi mang đến sau.”
“Dạ.”
Giang Tùy gửi địa chỉ cho Chu Trì, đợi khoảng chừng bốn mươi phút thì Chu Trì đến.
Phòng trọ của Giang Phóng ở tầng hai.
Chu Trì vừa đến đứng ở khu dưới lầu thì Giang Tùy đứng trên ban công nhìn thấy hắn, hắn không mặc áo lông vũ, chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng không đeo khăn choàng.
Giang Tùy nhìn vẫn chưa kĩ thì cái bóng hình đó đã quay người lại, tiến vào cửa chỉ có một cánh. Cô đứng dậy đi mở cửa, đứng ở trước cửa một lúc thì nhìn thấy hắn đi từ cầu thang đến.
Giang Tùy ngạc nhiên phát hiện hắn đã cắt tóc.
Đầu đinh.
Chính là cái kiểu ngắn ngủn ấy.
Chu Trì nhìn thấy cô, bước chân không dừng lại, cứ đi thẳng đến trước mặt cô.
“Làm gì vậy, không nhận ra tôi nữa sao?” Khóe môi hắn nhếch lên cười.