Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 62: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02

Giang Tùy quay lại bình thường: “Đúng thật là nhận không ra nữa, sao cậu lại cắt tóc rồi?”

“Thích cắt thì cắt thôi.” Hắn có vẻ không quan tâm lắm, thuận miệng nói, “Không đẹp sao?”

“Không phải, rất đẹp.”

Giang Tùy lại nhìn thêm lần nữa.

Chỉ là cắt tóc thôi nhưng dường như hắn đã trở nên không giống trước nữa rồi. Không thể không nói rằng kiểu tóc này rất hợp với hắn, tất cả ưu điểm mà hắn có đều đã được phô ra, cảm giác từ khối hình gương mặt đến lông mày, ngũ quan,…… Giang Tùy không hiểu tại sao lại chợt nhớ đến bản tranh vẽ của cô.

Có thể phải vẽ lại rồi.

Giang Tùy mời hắn vào phòng, phòng trọ mà trường sắp xếp có diện tích cũng không phải là lớn, nhưng đồ dùng trong phòng cũng ít, phòng khách nhìn có vẻ vẫn rộng rãi. Giang Tùy vừa mới dọn dẹp xong, trên sàn nhà rất sạch sẽ.

Chu Trì nói: “Tôi không vào đâu.”

“Không sao.” Giang Tùy nói, “Cậu vào đi, tôi nấu nước vừa mới sôi rồi, uống một chút đã.” Cô nói xong thì đi lấy ly.

Chu Trì đi vào trong, ngồi lên trên ghế sô pha, thuận mắt nhìn một chút, trên bàn có đặt một album ảnh cũ.

Là Giang Tùy.

Đầu tóc ngắn cũn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi cười mỉm, ánh mắt long lanh.

Xem ra cô ấy của nhiều năm về trước rất nhỏ con rất đáng yêu.

Giang Tùy cầm ly nước mang đến.

Chu Trì hỏi: “Tấm ảnh này là chụp lúc nào vậy?”

Giang Tùy liếc mắt nhìn: “Chắc là lớp 6. Lúc học xong tiểu học đó.”

“Đẹp thật đấy.” Hắn khen một câu, giọng điệu được nói ra rất tự nhiên.

Giang Tùy kinh ngạc nhìn hắn, đôi tai bắt đầu đỏ lên.

“Còn tấm nào khác nữa không?” Bỗng nhiên hắn hỏi.

Giang Tùy nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Ở đây chỉ có một album này thôi, ba của tôi chỉ mang một album này đến đây.”

Chu Trì không hỏi tiếp, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu làm sao mà mập lên rồi.”

Giang Tùy: “…..”

Hắn liếc nhìn vẻ mặt của cô, cười lên: “Lừa cậu đấy.”

Giang Tùy không biết nói gì thêm, cầm một cái ghế đến ngồi bên cạnh bàn trà, nhìn thấy một hộp kẹo sữa ở bên dưới bàn, vừa định lấy cho hắn thì nghe thấy trên đầu có một câu hỏi nhỏ: “Có thật là cậu nhớ tôi không?”

Giang Tùy không ngờ rằng hắn đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, cô sửng sốt một lúc, hộp kẹo trong tay mở đến một nửa.

Cô lấy ra hai cái kẹo sữa, ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.

Chu Trì nhìn thấy mặt của cô đều đỏ ửng lên rồi.

Cặp lông mày của Giang Tùy chau lại thành hai đường cong, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Qua vài giây sau, cô gật nhẹ đầu, mắt vẫn nhìn hắn.

Chu Trì kìm họng, nhỏ giọng nói: “Cậu nhớ tôi về cái gì?”

“Không biết nữa.” Giang Tùy đã cúi đầu xuống, trả lời với giọng rất nhỏ, đặt kẹo ở trên bàn đẩy về phía trước mặt hắn.

Vừa định rút tay về thì bỗng nhiên bị Chu Trì giữ lại.

Trên mu bàn tay trắng nõn của cô có một vết dài màu đỏ nhìn rất rõ.

“Cái này bị sao vậy?” Hắn hỏi.

“Chỉ là bị đụng một tí thôi, cánh cửa phòng sách nhà bà nội quá cũ rồi, tay cầm bị hư, tôi không cẩn thận nên đụng phải.” Bị hắn giữ tay chặt đến vậy, nhiệt độ trong bàn tay của Giang Tùy tăng lên, giống như đang cầm túi giữ ấm tay vậy, nóng đến mức không bình thường.

“Uhm không cần phải cầm chặt đến vậy đâu.” Cô nói xong một câu, liền rút tay về, “Cậu uống nước đi, ngồi một lúc nữa rồi chúng ta đi về.”

Cô ngồi im lặng trên cái ghế nhỏ, lột vài cái kẹo cứng trái cây ra ăn, vừa ăn vừa tiếp tục lựa những viên kẹo mềm ở trong hộp ra, đợi hắn uống nước xong thì cô đã lựa ra được rất nhiều, toàn bộ đều đưa cho hắn: “Cái này cho cậu đấy, bỏ vào túi mang về đi.”

Hắn thích ăn kẹo mềm, thích nhất là kẹo Thái Phi.

Giang Tùy còn nhớ rất rõ ràng.

“……” Chu Trì bị cô khiến cho sửng sốt.

Trước đây cũng đã từng trải qua như thế này rồi, vẫn là lúc năm sáu tuổi gì đấy, đầu năm đi đến thăm viếng họ hàng, lúc trước khi ra về bậc trưởng bối cứ nhét vào túi hắn một vài cái bánh hoặc đồ ăn vặt.

Sau này lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn lại bị người khác dùng kiểu giọng điệu

này để nhét kẹo cho hắn.

Mà lại còn là một cô gái nữa.

Chu Trì nhất thời cứng họng, nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười. Lúc đầu thì chỉ là nhếch môi lên cười nhẹ, có vẻ lạnh nhạt nhưng sau đó hình như càng nghĩ càng buồn cười hay sao mà hắn bật cười lộ ra ngoài.

Giang Tùy: “……”

Không biết tại sao hắn lại cười, mà còn cười thoải mái đến như vậy, những tia sáng trong ánh mắt dường như đang nhảy múa. Kết hợp với đầu đinh gọn gàng vừa mới cắt, Giang Tùy cảm thấy trong thời khắc đó, những bồng bột tuổi trẻ đang mơn mởn trên người hắn như một đóa hoa hồng đang đơm bông.

Tinh thần hăng hái của tuổi trẻ cùng với những khát khao tươi đẹp.

…… Ây, “Những khát khao tươi đẹp” chính là kiểu dùng từ như vậy.

Chu Trì có vẻ cười no nê rồi, lấy kẹo nhét hết vào trong túi áo: “Đi thôi.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.