Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 7: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01
“Sao vậy? Cậu ta ăn h.i.ế.p chị à?”Chu Ứng Tri vắt xéo bộ lông mày lên, xắn tay áo lên, “Có cần em đi xử giùm không?”
“……”
Quả nhiên là một cặp cậu cháu trời sinh.
Sáng thứ bảy, Giang Tùy ngủ dậy lúc hơn tám giờ, đi xuống lầu thì một bóng người cũng không có, đồ ăn sáng trong nồi vẫn còn nóng, chắc dì Đào đã đi chợ mua đồ rồi, Tri Tri cũng không có ở nhà.
Giang Tùy ăn sáng một mình, có người với bộ dáng uể oải đi từ trên cầu thang xuống. Đến hiện tại thì có lẽ hắn cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, cuối cùng cũng mặc một chiếc áo tay dài, có thể là do ngủ đủ giấc nên sắc mặt hắn hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều, chỉ có điều vết thương trên trán hắn nhìn có chút ghê rợn.
Giang Tùy im lặng cúi đầu tiếp tục ăn cháo, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần......
Chu Trì lại ngồi đối diện phía bên kia bàn, như một cây đại thụ che mất ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, đợi hắn đi qua chỗ khác thì mới thấy được ánh sáng.
Hắn đi vào bếp.
Trong tủ lạnh còn thừa lại mì sợi, rau cải, trứng gà, như thường lệ hắn đi nấu mì ăn.
Giang Tùy quay đầu nhìn lại, con người kia đang vung chảo chiên trứng, hơi nóng bốc đầy căn phòng bếp.
Cô toàn ngửi thấy mùi trứng chiên xổ vào nước nấu mì.
Chu Trì rửa một vài cọng rau cải bỏ vào trong nồi mì, nấu thêm một lúc rồi đồ mì vào cái bát lớn, bưng ra ngồi ở phía đối diện bàn.
Hai người nước song không phạm nước giếng, đồ của ai người ấy tự ăn.
Nhưng mà mùi vị trứng chiên xổ vào nước mì cứ khiến cho Giang Tùy cảm thấy tô cháo của mình vô cùng nhạt nhẽo, mặc dù dì Đào đã dựa vào khẩu vị của cô để nấu.
Chu Trì ăn được một ngụm thì đã cảm thấy có chuyện gì đó nên đưa mắt lên nhìn Giang Tùy, lại nhìn theo hướng cặp mắt mà cô nhắm đến thì lại nhìn vào miếng trứng chiên ở trong bát của mình. Hắn lấy đũa phân miếng trứng thành hai rồi gắp một nửa bỏ vào bát của cô, “ăn đi.” Vẫn là cái giọng khàn khàn vừa mới ngủ dậy, rất nhẹ nhàng, có chút từ tính lạ thường.
Giang Tùy nhìn chằm chằm vào lát trứng ở trong bát mà không chớp mắt.
Thơm quá đi.
Cô ăn hết trứng với cháo rồi đi vào bếp rửa bát, vừa rửa xong thì có một cái bát lớn để vào: “Rửa giúp tôi luôn.”
Cái giọng giống hệt với cái giọng nhờ viết bản kiểm điểm tối hôm qua, cái giọng vô cùng hời hợt như là chuyện cô đương nhiên phải làm vậy.
Giang Tùy rửa bát xong vừa đi ra khỏi bếp thì Chu Trì lại bước từ trên lầu xuống, hắn khoác bên ngoài thêm một cái áo, đến cửa thì mang giày vào, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì quay đầu lại nói: “Nói với dì Đào giúp tôi là tối nay tôi không về nhà.”
Hắn nói câu tối không về nhà thật là bình thường, Giang Tùy cũng không biết nói gì hơn, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhớ chú ý an toàn.”
------
Chiếc xe Taxi dừng lại, Chu Trì xuống xe, đi đến khu vui chơi ở gần đó, vừa đi đến đại sảnh liền nghe thấy có tiếng hô thật kích động: “Anh Trì!”
Chu Trì quay đầu lại.
Có ba thằng con trai chạy đến, trong đó có thằng mập nhất chạy trước xông đến ôm chặt hắn, vỗ mạnh vào lưng hắn: “Huynh đệ, nhớ anh c.h.ế.t đi được!”
“Được rội, được rồi, tên mập này mày có biết nắm tay của mày như ngàn cân không, cẩn thận kẻo đ.ấ.m c.h.ế.t Chu Trì bây giờ.”
Trương Liêu cùng với Trần Hồng từ phía sau lôi cậu ta ra.
Chu Trì hỏi: “Đến lâu chưa?”
“Vừa ăn sáng ở khách sạn xong liền chạy qua đây!” Tên mập có chút phấn khích nói, “Bọn em tới đây lúc hai giờ đêm qua, Trần Hồng lái chiếc xe cũ nát của anh của anh ấy, xe chạy chậm như rùa bò vậy!”
Trần Hồng là người lớn nhất trong nhóm, từ năm ngoái đã tốt nghiệp cấp ba, đã có bằng lái xe.
“Đừng nhắc nữa, tao lái mới nửa đường là đã muốn quay xe về rồi!” Trần Hồng nói, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm chỗ ngồi một lát trước đã, lên quán bi-a ở lầu trên đi.”
Bốn người họ gọi đồ ăn rồi lên lầu thuê trọn một phòng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Ở đây là khu thành thị, so với thị trấn Mi thì tất nhiên là sầm uất hơn nhiều.
Tên mập có chút ngưỡng mộ nói: “Được ở đây thật là tốt, có nhiều chỗ để chơi, quán Bi-a này sang hơn chỗ chúng ta nhiều, nhìn cách thiết kế là đã thấy sự khác biệt rồi! Đã vậy còn có phòng riêng!”
Trần Hồng hỏi: “Chu Trì, trường mới của cậu như thế nào, chắc tốt hơn trường của chúng ta nhiều nhỉ!"
Chu Trì khom lưng xuống nhìn chằm chằm vào quả bi, nhạt nhẽo nói: “Vẫn vậy thôi, không có gì khác biệt!
“Đúng rồi, mày sống ở nhà chị mày đã quen chưa, người nhà họ có dễ gần không?”
“Tạm ổn.” Một viên bi lọt vào thùng, Chu Trì đứng thẳng dậy, về ngồi lại trên sô pha, tên mập đôi cho hắn một chai nước, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Chu Trì hỏi: “Có gì muốn nói sao?”