Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 8: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01
Tên mập gật đầu, lôi ra một bức thư: “Cái này……. là chị Lâm Tư viết cho anh, không biết chị ấy đã nghe ở đâu mà biết bọn em đến đây, nhất định bắt tụi em phải mang cái này đến cho anh, chị ấy nói anh không chịu nghe điện thoại của chị ấy… .”
Chu Trì không nhận thư, vừa mở chai bia vừa nói: “Mang về đi.”
“Anh Trì, cái này anh vẫn nên đọc đi, em mà mang về như thế này thì phải ăn nói làm sao với chị ấy.” Tên mập thử khuyên nhủ thêm lần nữa.
Chu Trì liếc mắt nhìn tên mập, cầm lấy thư rồi xé nát thành từng mảnh vụn đôi vào cái sọt rác nằm ngay bên cạnh.
“……”
Trần Hồng đi đến gõ đầu tên mập một phát: “Tao đã nói rồi, bảo mày đừng lo chuyện bao đồng.”
Tên mập sờ sờ cái mũi: “Thôi vậy, lần sau em không chuyển thư nữa.”
Đã chiều tối ngày chủ nhật rồi, Chu Trì vẫn chưa về. Dì Đào càm ràm với Giang Tùy: “Cứ để như vậy thì không phải là cách tốt, Mạn Mạn công việc bận rộn thế mà, lại không có thời gian để quản nó, hai hôm nay lại không về nhà mà một cuộc điện thoại cũng không có, tìm cũng không biết chỗ nào mà tìm, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì trong nhà làm sao mà biết được.”
“Đúng vậy, con cũng không có số điện thoại của cậu ta.” Giang Tùy đang ngồi ở ghế dài nhặt rau, “Chỉ có dì Chu mới có, để tối đến rồi con hỏi cậu ta, dì Đào dì cũng không cần lo nhiều như vậy đâu, cậu ta cũng không còn là trẻ con nữa.”
“Ầy, nhìn nó đã lớn như vậy, bề ngoài nhìn đẹp trai như vậy, sau này không cần lo chuyện cưới vợ rồi, Mạn Mạn cũng bớt lo lắng rồi.” Dì Đào lộ ra một nụ cười hiền hậu của người mẹ già.
Giang Tùy có nghe có chút không lọt tai, thầm nghĩ dì nghĩ đến những điều đó có xa vời lắm không.
Dì Đào vừa nói lại vừa có chút hào hứng, “Thằng bé nó chẳng qua là tính cách hơi kì quái một chút, ít nói, làm chuyện gì cũng rất ngang ngược, nhưng được mỗi cái là biết nấu cơm, nấu ăn xong thì phòng bếp lúc nào cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.”
Không sai, đây chính là ưu điểm của hắn, Giang Tùy cũng đồng ý điểm này.
Dì Đào lại thở dài một phát: “A Tùy con nói với nó giúp dì a, đừng có ăn cơm lúc canh ba nửa đêm nữa, sẽ đau dạ dày mất.”
Giang Tùy đồng ý nói: “Lần sau con sẽ nói với cậu ta.”
Mãi cho đến sáng hôm thứ hai, Giang Tùy mới gặp được Chu Trì ở trường học. Hắn lại đi học trễ, bị lão Tôn chặn lại ở trước cửa lớp, lão Tôn tức không chịu nổi, lỗi mới cộng lỗi cũ tính gộp một lần, phạt hắn đứng ngoài hành lang cho đến cuối buổi.
Học xong hai tiết ngữ văn, cả lớp tiến hành nghi thức kéo cờ, yêu cầu toàn bộ học sinh đều mang đồng phục tham gia.
Chu Trì nhận được đồng phục của trường vào tuần trước, hôm nay là lần đầu tiên hắn mang đi học, bộ đồng phục có màu trắng xanh, mang ở trên người hắn hình như lại có chút gì đó đặc biệt, toàn bộ nữ sinh trong lớp nhịn không nổi mà phải lén lút nhìn trộm hắn.
Hứa Tiểu Âm có chút hưng phấn quay lại nói: “Chẳng trách được Triệu Hử Nhi vừa nhìn thì đã yêu Chu Trì.”
Giang Tùy cũng liếc mắt nhìn một chút, công nhận đẹp thật sự, nhìn hắn vừa cao vừa phát ánh hào quang, thật không giống người khác.
Nhưng mà điều này cũng không thể nào thay đổi được số phận của hắn là hôm nay phải đọc Bản kiểm điểm.
Những tên đứng đầu trong vụ ẩu đả kinh khủng vào hôm thứ năm tuần trước phải đứng trước mặt học sinh toàn trường đọc bản kiểm điểm. Đây là mệnh lệnh mà thầy quản giáo đã đích thân đưa xuống.
Chu Trì là một trong số đó.
Tiếng chuông reo lên, âm nhạc trong đài radio phát lên, học sinh các lớp lần lượt đi ra sân thể dục.
Chu Trì đi trong đám người đông đúc, ra khỏi lớp học, lúc sắp đến sân thể dục thì cảm thấy một góc áo bị ai đó lôi lại. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn.
Cô tiến lại bên cạnh hắn, hỏi nhỏ: “Cậu viết bản kiểm điểm chưa?”
“Chưa viết”. Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, “Vậy cậu viết chưa?”
Cô không trả lời.
Lúc sắp đến sân thể dục, có một tờ giấy nhét vào trong túi quần đồng phục của hắn.
“Tôi nói cho cậu biết, không có lần sau đâu.”
Cô đi rất nhanh, nhanh chóng chen chúc vào hàng ngũ ở phía trước.
Nghi thức kéo cờ có thể nói là chuyện nhàm chán vô vị nhất trong ngày thứ hai.
Nhìn qua một lượt thì phía dưới bục kéo cờ đội ngũ nhìn có vẻ sắp xếp nghiêm chỉnh, ngay ngắn thẳng hàng lắm, mang đồng phục của trường rất trẻ trung có thể nhìn thấy tinh thần phấn chấn, tích cực trong từng người. Nhưng quan sát kĩ hơn thì sẽ phát hiện mỗi người lại đứng mỗi tư thế khác nhau, càng nhìn về sau càng rời rạc, trên cơ bản thì những học sinh đứng ở phía cuối hàng thường là những đứa ngáo đá của các lớp.
Học sinh đại diện đứng dưới Quốc kì phát biểu, vấn đề chính là học sinh phía dưới lại ghé đầu sát tai thì thầm nói chuyện.