Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 78: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Trương Hoán Minh có chút ngưỡng mộ nói: “Người trường tư thục bọn họ thật thoải mái quá đi, ở trong trường rất tự do, chuyện gì cũng có thể làm. Nghe nói, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau.”
“Đúng vậy, trường nhà người ta có nhiều gái đẹp quá, trường Nhị Trung chúng ta có rất nhiều người chạy đến tán con gái trường họ đấy, bạn gái Trần Huy của lớp bên cạnh không phải là người của trường tư thục sao?” Một nam sinh đứng bên cạnh tiếp lời.
Trương Hoán Minh tấm tắc hai tiếng, châm chọc rồi cười: “Trần Huy hả, cậu ta rất thích khoe khoang đấy, lần đánh bóng trước, cô bạn gái đó có đến, cậu ta đặc biệt thiếu chút nữa bay lên trời luôn rồi.”
“Thú vị thật đấy. Đầu năm nay đều đang thịnh hành trào lưu tình yêu học đường. Các cậu thấy rồi chứ, mỹ nữ trường Minh Dương ấy, Thẩm Tâm Nhan phải không? Nhìn có vẻ muốn đeo đuổi anh Trì của chúng ta đấy.” Nam sinh đang nói là người của lớp 4, trước đây không đi chơi nhiều với đám con trai, đến kì nghỉ đông này mới gia nhập vào nhóm, đối với những chuyện bên trong cũng khôn biết nhiều, nên nói chuyện có vẻ rất vô tư.
Nhưng mà lần này những chuyện mà cậu ta nói rất chính xác. Thẩm Tâm Nhan mặc dù không mạnh dạn biểu hiện ra bên ngoài rõ ràng như những đứa con gái khác, nhưng cũng không khác nhau cho lắm, ánh mắt vẫn thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, ở trong đám người đông có lẽ ai cũng đã nhận ra.
Trương Hoán Minh cười haha, như khí khoa trương, “Muốn đeo đuổi anh Trì của cậu còn nhiều lắm, kiểu người như Thẩm Tâm Nhan à, cái này còn phải dựa vào diện mạo mà giành số xếp thứ tự nữa đấy.” Hắn đụng vào cánh tay của Chu Trì, cố ý đánh đông đánh tây trêu chọc Chu Trì, “Có phải không, anh Trì.”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trừng mắt với cậu ta một phát, nhưng điều kì lạ là lần này Chu Trì lại không mắng chửi cậu ta, người lại còn cười lạnh nhạt một tiếng: “Khoa trương đến vậy sao.”
Vãi thật.
Hôm nay hắn lại tiếp lời cậu ta, hơn nữa mẹ nó ngữ khí còn ấm áp như gió xuân về vậy.
Trương Hoán Minh nhận được sủng ái mà lo sợ, thuận theo ánh mắt của Chu Trì mà xem, liền hiểu ra.
Góc trong cùng con đường, Giang Tùy im lặng mà đi, không thể nhìn ra cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Trương Hoán Minh rất tinh lanh, trong một phút đã rõ hướng đi trong lòng Chu Trì, cậu ta gãi đầu, cũng không biết bản thân Chu Trì đã có kế sách gì chưa, dẫu sao cậu ta rất có thiện ý chuẩn bị thừa nước đục thả câu mà giúp hắn một tay.
Vì thế mà kéo dài giọng hét ra “Aaaaa” một tiếng, nói: “Ngày mai không phải thứ bảy sao, nói không chừng Thẩm Tâm Nhan muốn hẹn cậu ra ngoài đấy, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy, một mỹ nữ tuyệt như vậy thì cậu nhất định phải biết giữ thân đấy!”
Nói xong câu này, mấy đứa con trai đứng bên cạnh đều bật cười, chỉ có Giang Tùy bị vấp chân thiếu chút nữa thì bị ngã.
Chu Trì kéo cô đứng vững lại.
Trương Hoán Minh nhìn thấy cảnh này, nhịn cười nhịn đến nỗi sắp bị nội thương, cảm thấy bản thân quả thực là tên lôi phong sống.
Liều thuốc lần này rất mạnh.
Nếu chuyện tiến triển theo chiều hướng xấu thì công sức với tên của người đằng sau…….
Chuyện này là không thể nào. Dù sao sau khi chuyện này thành công, cậu ta phải đòi Chu Trì khao một trận mới được.
Sau đó, mọi người ở ngã rẽ chia tay mỗi người đi một ngả,Chu Trì tiễn Giang Tùy về phòng của cô.
Vườn Dương Thụ là một khu phố cũ, phòng trọ không mới, nhưng môi trường lại rất tốt, diện tích cây xanh rất nhiều, vừa đi vào chính là bóng cây hai bên đường, buổi tối đi vào, đèn đường không đủ sáng, bóng cây có chút dọa người.
Trên đường đi về, hai người không nói gì nhiều, bởi vì trong lòng Giang Tùy chứa rất nhiều nỗi băn khoăn.
Chu Trì tiễn cô đến bên cạnh bồn hoa nhỏ trước cánh cửa đơn. Ngoại trừ lần đầu tiên đến, hắn đi vào phòng cô xem xét, sau đó đều chỉ tiễn cô đến dưới lầu, Giang Tùy không đề nghị, Chu Trì cũng không chủ động nói muốn lên đó.
Trước lầu, Giang Tùy nói lời cảm ơn với hắn.
Chu Trì ừm một tiếng, ở dưới ánh đèn đường đổi tư thế. Hắn có vẻ rất mệt mỏi, tay nhét vào túi, một bên vai chùn xuống.
“Ngày nào cậu cũng nói như vậy hết.” Câu nói rất lạnh nhạt, không chút háo hức.
Giang Tùy chợt ngẩn ngơ, nghĩ lại thì phát hiện chính xác là như vậy, từ lúc đi học lại cho đến giờ, dường như lúc nào hắn cũng ở bên cạnh cô, cho nên mỗi ngày đều phải có chỗ cần phải cảm ơn hắn.
Ví dụ như buổi sáng mang đồ ăn sáng đến cho cô.
Giang Tùy cảm thấy rất ngại, nhiều lần nói với hắn là không cần cảm ơn, miệng hắn còn ừm một tiếng, hôm sau lại vẫn tái diễn.
Dần dần dường như Giang Tùy đã quen rồi, buổi sáng vừa đi vào lớp liền vô thức mà đi đến chỗ ngồi của hắn, có hôm hắn đến rất sớm, có hôm lại muộn hơn một chút, hộp giữ nhiệt vẫn để ở trong cặp, vừa vào lớp thì đưa cho cô.