Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 79: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Nhìn thì có vẻ chỉ là một công việc cỏn con, đơn giản nhưng thật ra lại có chút phiền phức. Chính vì chuyện này mà thời gian đi học của hắn vào học kì này đã đi sớm hơn trước đây, ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn rất nhiều.
Hắn thích ngủ đến như vậy mà……..
Trong lòng Giang Tùy bộc lộ vẻ ưu tư.
Giang Tùy lại nhớ đến những chuyện khác, đặc biệt điều mà cô chán ghét dó chính là cô lại nhớ đến Thẩm Tâm Nhan, cùng với những lời nói mà Trương Hoán Minh đã nói.
Bầu trời đêm nay thật tuyệt, ánh trăng quá đẹp, vui chơi có vẻ cũng rất thỏa chí.
Nhưng thật tình càng nghĩ lại càng không thoải mái.
Giang Tùy rất ít khi bực tức khó chịu trong người, nhưng hôm nay cô lại nổi bực đến hơn một lần.
Ngoài việc cảm thấy bứt rứt trong người ra cô lại càng thấy luống cuống tay chân.
Hình như bản thân đã nhặt được cây hoa hồng thật đẹp, vừa mới trồng được vài ngày, vẫn ngắm chưa thỏa mãn thì đã có người nuôi ý định muốn ngắt đi bông hoa của cô.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Dựa vào cái gì chứ. Là hoa mà tôi đã nhặt được trước mà.
Giang Tùy cúi đầu, mái tóc trước che khuất ánh mắt, mũi bàn chân cọ xát vào nhau ở trên nền xi măng.
Cọ lui cọ tới một lúc thì nghe thấy Chu Trì ngáp một phát.
Cô ngẩng đầu lên.
“Chu Trì, hai ngày nghỉ cuối tuần cậu định làm gì?” Cuối cùng cũng mở miệng ra nói.
“Không biết nữa.” Chu Trì lại thay đổi tư thế đứng, đầu hơi nghiêng, có chút lười biếng, “Sao vậy?”
“Ngày mai tôi đến chơi với Tri Tri, được không?” Chân của Giang Tùy không chà xát vào nền đất nữa, cô đứng thẳng dậy, một tay nắm chặt cái dây ở dưới vạt áo, giọng điệu tùy ý nói, “Vừa hay lại là cuối tuần, tôi cũng không có việc gì, vừa hay lại có thể đến thăm dì Đào.”
“Không cần làm bài tập sao?” Chu Trì hỏi.
“Làm chứ.” Giang Tùy nói, “Tôi có thể mang đến ……” dừng một lúc, rồi bổ sung thêm một câu nữa, “Cứ làm bài tập mãi cũng rất là mệt, tôi vừa chơi vừa làm, thầy cũng đã nói là làm như vậy rất tốt, dẫu sao sau khi thoải mái thì hiệu quả làm bài tập mới càng cao.
Nói xong thì ngậm miệng lại, có chút muốn gõ vào đầu quá. Tại sao lại nói lải nhải nhiều đến vậy chứ, như có cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy.
Giang Tùy hít một hơi thật dài, mồ hôi trong bàn tay lau vào áo quần.
“Uhm, dù gì ngày mai tôi cũng đến, cậu nói với dì Đào giúp tôi một câu, có thể buổi trưa tôi sẽ ghé. Tôi lên lầu đây, cậu về cẩn thận nha. Tạm biệt.” Tốc độ nói bất giác đã nói nhanh rất nhiều, cô nói xong thì quay người tiến đến cửa một cánh.
Một trận gió áo đến trong đêm, bóng của cây cối trong khu vực lay động một hồi, kèm theo tiếng thổi vù vù.
Bóng dáng của con người dưới ánh đèn vẫn không nhúc nhích, hắn đứng ở chỗ cũ lắc lư một lúc, lấy mũ áo khoác đội lên đầu, men theo con đường đá cuội mà đi vài bước, dường như dần dần chịu không nổi mà nhìn vào cột đèn đường trơn bóng mà cười.
Sáng sớm thứ bảy, Giang Tùy bị đồng hồ báo thức đánh thức, tôi qua cô quên tắt mất, thời gian đã cài đặt vẫn là thời gian dậy đi học, vừa nhìn điện thoại thì thấy mới có sáu giờ sáng.
Thật ra tối qua cô ngủ không được, rất muộn mới nhắm mắt được.
Giang Tùy ngồi dậy, tắt bóng đèn ngủ đã sáng cả đêm ở cái tủ đầu giường, rồi lại lăn lóc trên giường hơn nửa tiếng, tiếc là đã không thể nào ngủ tiếp được nữa nên chỉ có thể ngồi dậy, rửa mặt xong thì xuống lầu đi mua đồ ăn sáng.
Không ngờ rằng lại gặp được người quen ở trong tiệm bán cháo đối diện khu nhà cô ở. ------ Trần Dịch Dương của lớp 1.
Cậu ta cũng ở đây sao?
Trần Dịch Dương cũng đã nhìn thấy cô, đứng ở ngoài cửa nhìn cô cười, bưng tô cháo đi đến: “Cậu cũng ở đây sao? Sao trước đây không gặp cậu nhỉ?”
“Học kì này tớ mới đến đây ở, chính là khu nhà ở đằng kia.” Giang Tùy chỉ về phía đối diện, có chút ngạc nhiên hỏi, “Cậu cũng ở gần đây sao?”
“Đúng vậy, cũng khu nhà với cậu đấy, từ lớp 10 đã ở đây rồi.” Trần Dịch Dương hỏi cô, “Cậu ở tòa nhà nào?”
“Tòa nhà số 11, còn cậu?”
“Ở bên cạnh cậu, tòa nhà số 12.” Trần Dịch Dương cười, “Thật trùng hợp. Hai tòa nhà này cách nhau rất gần, chỉ cách một cái bồn hoa nhỏ thôi.”
Giang Tùy gật đầu, “Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thật trùng hợp, trước đây đều chưa gặp cậu lần nào.”
Trần Dịch Dương húp một ngụm cháo, bộ lông mày đen nhấc lên, hỏi: “Cậu cũng ở một mình sao? Không có ai ở cùng hả?”
“Uhm, ba của tớ rất bận, ông ấy có rất nhiều việc để làm nên tớ ở một mình. Cậu thì sao?”
Trần Dịch Dương cười: “Cũng giống như cậu vậy.”
Lúc đấy Giang Tùy cũng cười: “Cậu lợi hại thật, từ lớp 10 đã ở một mình rồi.”
“Cái này thì có gì đâu, tớ là con trai, ở một mình thì có sao đâu.” Cậu ta nhìn Giang Tùy, “Nhưng còn cậu thì khác, con gái ở một mình phải luôn chú ý an toàn.”