Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 83: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Không có con gái ở đây, những đoạn nói chuyện dâm tục loạn lạc khắp nơi cũng không sao. Chỉ có điều càng nói những điều đó thì càng hưng phấn, vừa xem xong bộ phim thì liền thân mình dày vò khó chịu lạ thường. Có người chịu không nổi mà đi nhà vệ sinh để tỉnh táo lại.
Chu Trì một mình chiếm một cái ghế sô pha, không gia nhập vào nói chuyện với họ.
Cũng không phải là hắn không có cảm giác. Vào thế kỷ này, không có gì là ngoại lệ cả. Đặc biệt là tối qua hắn đã có bạn gái.
Cứ xem như là không phải cố ý có những suy nghĩ bỉ ổi đó đi, thì cũng sẽ không do dự mà nhớ đến cô.
Nếu như biết bây giờ hắn đang xem kiểu phim này, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Lần ở tiệm băng đĩa đó, chẳng qua chỉ là nhìn thấy một cái đĩa phim mà vẻ mặt của cô giống như đã nhìn thấy cái gì trong đó vậy, khiến bản thân trở nên đỏ như một con tôm, trốn ở trong tiệm hoa nửa ngày mà vẫn chưa ra.
Nghĩ đến đây, Chu Trì vô thức cười lên một tiếng.
Da mặt của cô thật mỏng quá.
…….
Chu Trì lấy chai bia đặt ở cái tủ đằng sau, lôi điện thoại ra, mở danh bạ ra, nhìn chằm chằm vào cái tên Giang Tùy một lúc, gửi một tin nhắn: Đang làm gì vậy?
Đợi vài phút sau vẫn chưa thấy cô trả lời.
Nam sinh bên cạnh vẫn đang cười ha ha hi hi mà nói đến chủ đề đó, ai ai ai đã ngủ với con gái, ai ai ai không còn là xử nam nữa…..
Chu Trì ngồi dậy đi ra hướng ban công.
Mưa nhỏ ở bên ngoài vẫn đang rơi tí tách, gió lạnh thổi vào cửa sổ.
Hắn dựa vào mép tường, nhìn vào màn hình điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.
Chuông đổ rất lâu mà đầu dây bên kia mới nghe máy.
Nghe thấy trong loa điện thoại vọng đến giọng nói của con gái: “A lô, Chu Trì?”
“Ừm, là tôi.” Hắn hơi cong lưng, ánh mắt đặt ở góc cửa kính, “Cậu đang bận sao?”
“Không bận gì cả, vừa nãy tôi đang phơi áo quần.” Giang Tùy ngồi xuống giường, hỏi hắn, “Sao vậy? Bỗng nhiên lại gọi điện thoại?”
“Ờ, không có gì thì không được gọi sao?”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, cười mỉm, giọng thản nhiên.
“Tôi có nói vậy đâu.” Giang Tùy biết hắn đang chọc cô, nên cô cũng cười.
Rõ ràng tối qua mới gặp nhau, tối này còn gửi tin nhắn đến, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói của hắn trong điện thoại, cảm giác giống như đã mấy ngày rồi không gặp vậy, có chút kì lạ.
“Không có gì cả.” Chu Trì tiến hai bước đến cửa sổ kính, ngọn đèn đuốc bên ngoài cửa sổ đã sắp tàn, hắn him mắt lại, nói nhỏ, “Chỉ muốn tìm cậu thôi.”
“……”
Qua nhiều giây sau.
Giang Tùy chủ động lôi chủ đề khác ra nói, “Cậu đang ở bên ngoài sao? Đang làm gì vậy?” Bởi vì nghe thấy đầu dây bên kia có chút ồn ào.
Chu Trì ừm một tiếng, giọng điệu thoải mái nói: “Đang chơi ở nhà Lý Thăng Chí.” Thật ra chỉ trả lời nửa câu, còn về cụ thể đang làm gì thì hắn không nói, sợ cô sẽ không tiếp nhận nổi.
Giang Tùy có chút ngạc nhiên: “Nhiều người lắm hả?”
Chu Trì: “Ừm, rất đông.”
Âm thanh trong điện thoại vừa nhỏ vừa dịu dàng: “Mưa rồi, lúc cậu trở về thì mượn với cậu ấy cái dù, phải chú ý an toàn, đừng có ở lại khuya quá.” Nhẹ nhàng kĩ lưỡng, dường như bất kể cô nói gì đi nữa đều khiến cho người khác có ảo giác được cô yêu thương nhiều lắm vậy.
Từ khi bắt đầu thì đã như vậy rồi.
Là cô đến gần hắn.
Chu Trì không mong đó chỉ là ảo giác.
“Lo lắng cho tôi sao?” Hắn trực tiếp hỏi cô.
“Ừ, lo lắng chứ.”
Rất thành thật.
Chu Trì rất mãn ý, trong lòng rất thoải mái.
Cái kiểu thoải mái này vẫn tiếp tục cho đến sau khi tắt điện thoại đã được một lúc lâu.
Những nam sinh trong phòng khác đã ra về rồi, chỉ còn lại hắn với Trương Hoán Minh.
Thân là chủ nhà, Lý Thăng Chí thật khổ, phải dọn dẹp cả sàn nhà túi mua đồ ăn bên ngoài với đồ ăn thừa. Trương Hoán Minh như một ông lão gia vậy, gác chân lên mà ăn hạt dưa, bên ăn bên mỉa mai Chu Trì: “Cậu thật quá đáng rồi đấy, tối qua cho bọn mình leo cây, hôm nay lại đến muộn, …… trọng sắc khinh bạn là phải bị đánh đấy, tớ nói cho cậu biết.”
Chu Trì cười một tiếng: “Cậu thử xem.”
Trương Hoán Minh cãi lại, “Nào, chúng ta đếm xem, cậy đã yêu đương được……” Cậu ta đưa tay ra, bắt đầu đếm, “Một, hai, ba, bốn, …. Một ngày mới đúng.”
Lý Thăng Chí đang nhặt rác bên cạnh hả hê cười, dựng thẳng ngón cái lên: “Con khỉ ngon đấy!”
Con khỉ Trương Hoán Minh cười tiếp nhận lời khen, tê liệt trên ghế sô pha, “Nói thật lòng…… Tớ vẫn là lần đầu tiên thấy có người dùng kiểu thủ đoạn này đi câu gái đấy, cậu xem con nhà người ta là cá sao, thả móc câu một cái rồi lại một cái nữa, tớ chính là ngạc nhiên, ví dụ như hôm qua Giang Tùy sống c.h.ế.t không chịu trúng móc câu, thì cậu lại định làm gì chứ?”
“Vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.” Chu Trì buông mắt xuống, lấy tay lôi điện thoại trong túi ra.