Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 84: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
“Thật hết nói, sao mà tớ cứ cảm thấy giống với…. chính là bộ phim đã chiếu trước đây, giống với “Kim Chi Dục Nghiệt”,” Trương Hoán Minh lãi nhãi, “Bộ dạng cậu như này rất thích hợp đi đến tranh thủ tình cảm chốn hậu cung đấy, vừa náo loạn, vừa lừa gạt con nhà người ta, giả vờ đáng thương, trêu chọc tâm cơ, cậu đều biết hết rồi, không phải từ nhỏ đã có năng lực như vậy rồi chứ.”
Chu Trì không thể nào nói gì nữa mà cứng đờ mặt lại, sắc mặt không thay đổi gì nhiều, ánh mắt đen kịt liếc nhìn về góc bàn. Cách vài giây, giọng lạnh nhạt nói: “Không động não thì cái gì cũng không phải là của tôi nữa rồi.”
Mưa bên ngoài đã rất nhỏ.
Chu Trì cùng Trương Hoán Minh rời khỏi nhà Lý Thăng Chí, đi đến đầu đường, hai người vốn dĩ đi cùng đường, Chu Trì chỉ chỉ về phía bên cạnh, “Tôi đi đường này.”
“Sao vậy?” Trương Hoán Minh vừa nhìn về hướng đó liền hiểu, “Muộn thế này rồi cậu không về nhà, còn muốn đi tìm cô ấy sao?”
Chu Trì không trả lời, thuận tay lấy cái dù mà Lý Thăng Chí đưa đưa cho Trương Hoán Minh, “Tôi đi đây.”
“Này, này ------“ Trương Hoán Minh không gọi hắn đứng lại được, cạn lời mở dù ra, “Thua luôn.”
Chín giờ rưỡi, Giang Tùy rửa mặt xong, đầu tóc cũng đã sấy khô. Cô nói chuyện với Lâm Lâm xong, vẫn chưa có ý định đi ngủ, vì thế mà lôi bản tranh vẽ mới ra, lướt trên trang mạng của trường một vòng, tìm thấy một tấm ảnh mới nhất của Chu Trì.
Có thể là vừa mới bị người khác chụp vào tuần trước, vẫn đang mặc đồng phục, ngồi ở khán đài bóng bàn ở sân thể dục, trong tay cầm ly nước hút ống hút.
Nhìn vẫn có chút dễ thương.
Giang Tùy vẽ tấm này mất một tiếng đồng hồ.
Cô dọn dẹp đồ đạc lại, lấy những thứ mà ngày mai đi học để vào cặp, vừa chuẩn bị đi ngủ thì hiển thị một tin nhắn.
Là Chu Trì.
---- Ngủ rồi sao?
Giang Tùy trả lời: Vẫn chưa, chuẩn bị ngủ. Cậu về nhà chưa?
Rất nhanh thì đến một tin nhắn mới: Chưa. Cậu xuống đây một lúc được không?
Giang Tùy thẩn thờ, bình tĩnh lại, chạy đến cửa sau phòng ngủ nhìn xuống dưới.
Bên cạnh bồn hoa dưới lầu có một bóng người nhìn không rõ.
Cô tùy ý mặc một cái áo khoác ở nhà mùa đông, đi nhanh ra khỏi cửa.
Cầu thang tối tăm, Giang Tùy chạy đến thì đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên. Hắn dựa vào bên cạnh cửa, bóng người cao ốm, nhìn thấy cô xuống, hắn lấy mũ áo khoác từ đầu tháo xuống.
Giang Tùy đi đến, hắn quay người lại đóng cánh cửa lại, ngăn chặn gió lạnh trong đêm lại.
Giang Tùy dừng lại ở bậc thang cuối cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
“Thuận đường.” Chu Trì cười với cô.
Giang Tùy đi đến bên cạnh hắn, trong nháy mắt liền nhìn thấy được cô thấp hơn hắn nhiều rồi. Cô mặc cái áo khoác ở nhà lông xù, trên đôi dép lông xù ở chân có hình của một con thỏ.
Chu Trì hai mắt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, Giang Tùy không tự nhiên: “Sao vậy?”
Chu Trì lắc đầu cười, “Rốt cuộc cậu mấy tuổi rồi mà như đứa con nít không bằng.”
“……” Giang Tùy nghẹn cứng họng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Trên người cậu ướt rồi kìa, không có dù sao.”
“Mưa nhỏ thôi, không sao.”
Giang Tùy vỗ vào cánh tay của hắn, hơi ướt, cô hỏi: “Sao cậu lại đến rồi?”
Chu trì: “Tôi không thể đến sao?”
“Không phải.” Giang Tùy , “Tôi tưởng cậu tìm tôi vì có chuyện gì gấp nữa chứ, muộn thế này rồi.”
“Không có chuyện gì gấp hết.” Chu Trì cúi đầu, ánh mắt ấm áp thản nhiên nhìn cô, giọng điệu hơi trầm xuống, “Chỉ muốn yêu đương chút thôi.”
“……”
Mặt Giang Tùy nóng bừng, không biết nên nói gì nữa, có chút ngại ngùng khó hiểu.
Chuyện tối qua dường như lại hiện lên trước mắt.
Hắn hỏi có muốn yêu đương không, cô gật đầu.
Chỉ vậy thôi, thế là lần đầu tiên cô ấy có bạn trai.
Còn về chuyện yêu đương như thế nào, Giang Tùy một chút kinh nghiệm cũng không có, nếu là kiểu yêu đương mập mờ thì tạm thời cô vẫn chưa thể chấp nhận được.
Dứt khoát không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn một lúc.
Quá yên tĩnh. Đèn cảm ứng ở cầu thang đột nhiên tắt đi.
Chu Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y cô trong bóng tối, kéo cô vào lòng, cánh tay ôm hơi chặt, gò má áp sát vào đầu tóc mềm mại của cô.
“Cậu không nhớ tôi sao?” Giọng nói rất nhỏ, khàn khàn.
“…… Không phải.” Giang Tùy hơi thở gấp gáp, “Rất nhớ.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Lại yên tĩnh.
Qua vài giây sau, Giang Tùy nhẹ nhàng đạp chân, đèn lại sáng lên, tia sáng màu vàng ấm áp.
Chu Trì thả lỏng cánh tay, trong chốc lát buông mắt xuống nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hôn cậu, được không?”
Chu Trì hỏi xong thì đợi cô phản ứng, nhìn thấy đôi mắt Giang Tùy hơi trưng mắt to, đôi môi màu hồng nhạt há hốc, sau đó thì mặt liền đỏ ửng lên.
Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, câu hỏi làm bộ làm tịch lúc nãy cũng không quan tâm nữa, mím môi, đưa tay ra nâng giữ mặt của Giang Tùy, đầu cúi xuống.
Hơi thở ấm áp phảng phất tiến đến gần, môi bị đôi môi mềm mại của hắn kề sát vào, đầu của Giang Tùy trong chốc lát vo ve lên vài tiếng, cô theo bản năng mà rút cổ về phía sau, nhưng đã có người đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ chặt sau gáy cô.