Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 86: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Hành động của Chu Trì vào tối nay thật ra đã chứng minh lời nói của Hứa Tiểu Âm, nhưng không biết tại sao Giang Tùy không muốn dùng chữ “sắc” gắn cho hắn. Cô có ấn tượng với cái chữ này không tốt cho lắm.
Chu Trì đã hôn cô, lại còn đưa đầu lưỡi vân vê trong miệng của cô. Nhưng cô đối với hắn lại không có ấn tượng xấu.
Từ sau đêm đó, Giang Tùy có thể xem là chính thức bắt đầu yêu sớm. Trong chuyện này, từ đầu đến cuối cô chính là một món đồ ăn, vì vậy mà bắt đầu gập ghềnh học làm bạn gái của người ta.
Ví dụ, phải quan tâm hắn nhiều hơn trước đây, việc hỏi han ân cần cũng rất cần thiết. Ngoài ra, phải dành nhiều thời gian để ở bên hắn.
Không biết tại vì sao mà đôi lúc Giang Tùy có cảm giác Chu Trì không giống như trước đây nữa.
Có lúc hắn lại rất gần gũi.
Điều này không giống với vẻ bề ngoài lạnh lùng của hắn.
Giang Tùy không chắc chắn rằng Chu Trì bởi vì yêu rồi nên mới trở nên như vậy, hay là vốn dĩ đã như vậy, chỉ là trước đây chưa nhận ra, bây giờ càng thân thiết hơn rồi nên mới khiến hắn cảm thấy được tính cách thật sự của hắn.
Giang Tùy hiếu kì rất lâu, thậm chí lúc ban đầu có chút không thích ứng.
Tin nhắn của hắn nhắn đến nhiều hơn lúc trước gấp nhiều lần, có lúc cô không thể nào nhắn lại liền cho hắn được.
Nhưng mà đó không phải là vấn đề to tát gì, hai tháng đầu yêu đương, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ, có lúc mặc dù ban ngày đã gặp nhau, tối đến cũng phải gọi điện thoại trò chuyện với nhau rất lâu, lúc nào rảnh thì sẽ đi hẹn hò, đi ra ngoài chơi cùng nhau rất ít, thi thoảng đi ra ngoài xem phim, phần lớn thời gian đều ở chỗ ở của Giang Tùy hoặc ở trong căn gác lửng của hắn.
Quan hệ càng ngày càng thân mật.
Nhưng mà ở trường học, bọn họ vẫn giống như lúc chưa yêu nhau vậy.
Đây là ý của Giang Tùy. Cô không muốn bị người khác nói lui nói tới những lời không hay, đặc biệt là cô với Chu Trì trước đây còn là người thân, trong trường có không ít người đều đã biết chuyện này, không biết sẽ nói như thế nào.
Vào thế kỷ này, những lời đồn đại vô căn cứ khiến người khác rất dễ bị tổn thương.
Chuyện tấm ảnh xảy ra lần trước đã trải qua một lần rồi, Giang Tùy đã nhận thức ra được điều này.
Nhưng trên đời này không có lá chắn nào là bền chắc cả, mặc dù đã rất chú ý nhưng cũng không có cách nào mà không lộ ra sơ hở được.
Hơn nữa, bản thân Chu Trì đã là một tiêu điểm trong nhóm con trai, thu hút sự chú ý của mọi người, rất dễ dàng trở thành đối tượng để người khác nói lung tung.
Lúc ban đầu thì chỉ có vài người mới phát hiện ra, sau đó dần dần liền có càng nhiều người chú ý đến.
Giang Tùy chỉ thành thật thừa nhận trước mặt Lâm Lâm với Hứa Tiểu Âm, còn đối với sự suy đoán của người khác thì cô không để ý đến, nhưng trong lòng vẫn có chút gánh nặng.
Chu Trì không giống như cô, hắn từ lâu đã không quan tâm đến ánh mắt của người khác, không cần phải kiêng dè, chỉ là quan tâm đến cách nghĩ của Giang Tùy mới đồng ý với cô ở trong trường không được thể hiện ra bên ngoài kẻo người khác để ý. Nếu không, với tính cách của hắn, không đến nỗi là đi rêu rao nhưng cũng không phải là người biết giấu giếm.
Giấu giếm đến nỗi thậm chí có chút kiềm nén.
Sao khi kiểm tra giữa kì xong, hắn liền không thích đồng ý nữa.
Có hôm đánh bóng vào buổi trưa, trước giờ nghỉ giải lao giữa trưa, Chu Trì đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở về thì gặp Giang Tùy vừa từ phòng làm việc trở về ở hành lang tầng 1. Hắn nhìn thấy bên cạnh không có ai, kéo tay của cô vào trong góc vắng vẻ, không nói gì liền ôm chầm lấy cô.
Giang Tùy bị dọa c.h.ế.t khiếp, rất hoảng hốt.
Hắn lại không buông tay ra, vừa hoạt động xong nên trên đầu tóc vẫn đang đổ mồ hôi, khuôn mặt đầy nước cũng không lau đi.
“Không có ai hết, cậu sợ cái gì?” Hắn nhếch mày lên, bộ dạng lười biếng nói một câu.
Giang Tùy lôi giấy ra lau mặt cho hắn: “Làm gì mà không lau mồ hôi đi, đổ bệnh bây giờ.”
Mặc dù đã là cuối tháng tư nhưng cũng không phải là mùa hè, nước vẫn rất lạnh.
Chu Trì cũng không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, đợi cô lau xong thì mới cười lên, ánh mắt vẫn đen tuyền, nhẹ nhàng cong lên.
Giang Tùy vừa nhìn thấy hắn cười thì không còn gì để nói nữa.
Không biết đây có phải là ảo giác không, quen nhau cho đến hiện tại thì nụ cười của hắn có vẻ xuất hiện nhiều hơn trước đây.
Giang Tùy không chịu nổi mà bắt đầu suy đoán.
“Buông tôi ra đi.” Cô nói nhỏ, “Đợi chút nữa có người đến thì sao.”
“Có người đến thì đã sao?” Hắn tựa hồ không thèm để ý, giọng điệu không màn quan tâm.
“Chu Trì……” Giọng cô có vẻ năn nỉ hắn.
Hắn mím môi, buông tay ra.