Bệnh Mỹ Nhân Và Đao Mổ Heo - Chương 34:chương 34

Cập nhật lúc: 03/11/2025 14:17

Đợi Úc Ly ra khỏi cửa, Phó Văn Tiêu nằm trên giường, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Đúng là bệnh đến hồ đồ rồi, chính anh vì bị bệnh nên cảm thấy cả người rét run, tỉnh lại thấy cô nằm bên cạnh không đắp gì, liền nghĩ cô sẽ lạnh, định đắp chăn cho cô.

Cô cảnh giác hơn anh tưởng, có thể thấy môi trường sống trước kia của cô không hề yên ổn, thậm chí còn rất nguy hiểm.

Rất nhanh, Úc Ly lại vào, bưng đến một bát cháo trắng đã được vớt lớp váng gạo.

Đây là món Chu thị đặc biệt nấu. Bên này có một quan niệm, rằng cháo trắng rất bổ dưỡng, nếu nhà có người bệnh, sẽ dùng gạo tẻ ngon nấu cháo cho người bệnh ăn, như vậy sức khỏe sẽ mau hồi phục.

Ngày thường nhà nông đều không nỡ ăn gạo tẻ, chỉ có lúc này mới nấu một ít cháo trắng.

Phó Văn Tiêu không có cảm giác thèm ăn, nhưng thấy cô bận rộn như vậy, không nỡ từ chối ý tốt của cô, đành miễn cưỡng ăn một chút.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo, liền biết cô muốn ăn, anh hỏi: “Cô ăn không?”

“Không ăn,” Úc Ly đáp. “Nhưng mẹ có để phần cho tôi một bát.”

Ngày thường toàn ăn cháo ngũ cốc nấu bằng gạo lứt, cháo gạo trắng đặc sệt như thế này còn chưa được ăn bao giờ. Úc Ly cảm thấy chỉ nghe thôi đã thấy thơm, khiến cô vô cùng thèm ăn.

Dù cơ thể không khỏe, cũng không cản được khẩu vị tốt của cô.

Chỉ có ăn nhiều, ăn ngon, cô mới có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn suy yếu khi thức tỉnh.

Dù cô trông rất muốn vào bếp ăn bát cháo gạo trắng đó, nhưng cô cũng không hề thúc giục anh ăn nhanh để cô có thể đi.

Điều này cho thấy sự giáo dưỡng và khả năng kiềm chế tốt của cô.

Phó Văn Tiêu im lặng nhìn cô một cái, vẫn là tăng tốc độ ăn.

Miễn cưỡng ăn được nửa bát, Phó Văn Tiêu lại nặng nề thiếp đi.

Úc Ly vào bếp ăn bữa sáng của mình. Húp bát cháo trắng đặc sệt, thơm mịn, ăn kèm với trứng vịt muối, cô chỉ cảm thấy ngon vô cùng.

Quả nhiên ngon hơn trong tưởng tượng.

Buổi trưa, Đại Tráng cuối cùng cũng đưa được thầy lang đến.

Thầy lang họ Hứa, trạc năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm, là thầy lang của Hồi Xuân Đường trên huyện, cũng là khách quen của nhà họ Phó. Mỗi lần Phó Văn Tiêu bị bệnh, đều mời ông đến. Lần trước khi Phó Văn Tiêu tỉnh lại, cũng là ông Hứa đến xem bệnh cho anh.

Ông Hứa xem bệnh cho Phó Văn Tiêu xong, rất nhanh đã kê xong đơn thuốc.

Ông dặn dò: “Mấy ngày nay phải chú ý nhiều. Tôi kê trước cho cậu Phó ba ngày thuốc, nếu vẫn tiếp tục sốt cao, lại cho người qua gọi tôi.”

Chu thị vội vàng đồng ý, sau đó lấy tiền bạc đưa cho Đại Tráng, phiền Đại Tráng đi thêm một chuyến nữa, cùng ông Hứa về huyện lấy thuốc.

**

Bên kia, sáng sớm bà  nội Úc và  chú ba  Úc đã gánh lương thực ra khỏi cửa.

Úc Kim đứng ở cửa bếp, nhìn theo họ đi xa, trong lòng biết bà nội và chú ba chắc là đi đưa lương thực cho nhà bác cả trên huyện.

Chỉ là ngày thường đều là đầu tháng mới đưa, bây giờ còn cách đầu tháng sau khá lâu, sao lại đưa trước?

Úc Kim nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra, lần này họ lên huyện chắc chắn là vì chuyện của chị cả.

Đây là đi tìm nhà bác cả để bàn cách đối phó đây.

Hiểu ra điều này, Úc Kim không khỏi cười lạnh.

Bây giờ chị cả dễ hiểu hơn trước kia nhiều. Chị hành sự chú trọng một chữ “công bằng”. Nếu là người một nhà thì phải công bằng, anh có, tôi cũng phải có.

Nhà khác có, nhị phòng cũng phải có. Cái thói trọng nam khinh nữ của nhà họ Úc ở chỗ chị không có tác dụng.

Đương nhiên, theo nguyên tắc hành xử của Úc Ly, muốn nói chuyện công bằng với người khác thì phải có đủ thực lực.

Kẻ mạnh đặt ra quy tắc. Chị mạnh hơn tất cả mọi người trong nhà họ Úc, nên chị cảm thấy yêu cầu của mình không quá đáng.

Nếu họ cảm thấy không được, chỉ cần họ có thể đánh thắng được chị, chị cũng sẽ nghe theo ý kiến của họ, làm theo quy tắc của họ.

Nếu họ không đánh lại chị, thì họ phải nghe chị.

Đơn giản như vậy thôi.

Úc Kim đầu óc lanh lợi, suy nghĩ cũng nhanh. Từ khi thăm dò được nguyên tắc hành xử của Úc Ly, em kiên định đi theo sau chị, thực hiện những quy tắc mà chị đặt ra.

Dù bác cả có về, em cũng không lo lắng gì.

Bác cả là người đọc sách, mà những người đọc sách này quan trọng nhất là thể diện. Cùng lắm là sau lưng dùng chút thủ đoạn, nhưng những thủ đoạn đó e rằng đối với chị cả bây giờ không có tác dụng.

Từ thôn Thanh Thạch đến huyện thành, có thể đi thuyền, cũng có thể đi xe bò, xe lừa hoặc đi bộ.

Đi thuyền là nhanh nhất. Con sông trước thôn Thanh Thạch thông với huyện thành, người chèo thuyền không ít. Chỉ là đi một chuyến thuyền tốn không nhỏ, ngày thường nếu không có việc gì gấp, dân làng thường sẽ không đi thuyền lên huyện, thà đi xe bò hoặc đi bộ.

Bà cả dĩ nhiên là không nỡ bỏ tiền, thậm chí hai văn tiền đi xe bò cũng không nỡ.

Hai người là bốn văn tiền, huống chi họ còn mang theo lương thực, lương thực cũng chiếm nửa giá của một người, cộng lại là năm văn.

Vì thế hai người đã đi bộ, do ông chú ba gánh lương thực.

Khi hai người đến huyện thành, đã gần đến trưa.

Nắng gắt, phơi đến hai người miệng khô lưỡi đắng, vừa khát vừa mệt, chỉ muốn lập tức tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Họ đi đến căn nhà mà bác cả  Úc thuê ở huyện, nằm trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Nhà ở khu này không lớn, bố cục tương tự nhau, vào cửa là một cái sân nhỏ, đi vào là một tòa nhà gỗ hai tầng, cách vài gian phòng, không gian chật chội.

Dù là nhà như vậy, tiền thuê một tháng cũng không rẻ.

Bà  nội  Úc qua gõ cửa, gõ đến “cốp cốp” vang, nào ngờ không có ai ra mở.

Chú ba  Úc đặt gánh lương thực xuống, lau mồ hôi trên mặt, nói: “Sao thế? Chị dâu cả không có ở nhà à?”

Cứ cách một khoảng thời gian,  chị dâu cả Trần thị lại mang con trai út, con gái út lên huyện, ở lại mười ngày hoặc nửa tháng.

Lý do cũng rất chính đáng, lo lắng chồng, con trai trên huyện không có phụ nữ chăm sóc, ngay cả một bữa cơm nóng cũng không có mà ăn.

Vì thế người nhà họ Úc cũng không nói gì, việc học là đại sự, mọi thứ đều phải ưu tiên cho việc học của hai anh em Úc Kính Đức. Nếu không phải chi tiêu trong thành quá lớn, lại thêm nhà thuê quá nhỏ, không ở được nhiều người, có lẽ bà Trần thị đã muốn dọn lên ở hẳn trong thành rồi.

Lần này không biết thế nào,  Trần thị và các con ở lại cũng hơi lâu, hơn nửa tháng trôi qua cũng không thấy về.

Bà  nội  Úc trong lòng dĩ nhiên là không vui, chỉ là ngại  Trần thị có một người cha là tú tài, nên không dám nói gì.

Hàng xóm nhà bên cạnh nghe thấy tiếng động, ló đầu ra xem. Biết họ đến tìm người, liền nói cho họ biết: “ Trần  thị không có ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói là đưa con về nhà mẹ đẻ.”

Nghe vậy, bà  nội  Úc càng thêm không vui.

Cha của bà Trần thị là ông tú tài Trần, là hàng xóm của thôn Thanh Thạch.

Từ khi đỗ tú tài, ông liền thuê nhà ở huyện để tiện cho việc học.

Tiếc là nhiều năm như vậy vẫn không đỗ được cử nhân, dừng chân ở bậc tú tài. Mãi đến khi tuổi đã lớn, cuối cùng cũng hết hy vọng, ông liền mua nhà ở huyện, mở một trường tư thục. Bác cả  Úc năm đó chính là theo học ông tú tài Trần, nên mới quen biết  Trần thị, rồi mới cưới được bà.

Hai người con trai của  Bác  cả  Úc và  Trần thị cũng đang theo học ở trường của  Trần tú tài .

Chính vì  Trần tú tài  là ông ngoại của Úc Kính Đức và Úc Kính Lễ, hai anh em theo học  Trần tú tài  được miễn học phí, nhà họ Úc mới có thể lo cho họ được, nếu không nhà họ Úc chỉ là một gia đình nông dân, đâu có khả năng lo cho hai người ăn học?

Biết được  Trần thị mang con trai út, con gái út về nhà mẹ đẻ, bà  nội  Úc và  chú ba Úc đành phải chuyển hướng sang tiệm gạo tìm  bác  cả Úc 

Bác  cả  Úc là kế toán của một tiệm gạo, ban ngày đều ở tiệm, tiệm sẽ lo một bữa cơm trưa.

Hai người đi vào tiệm gạo, tiểu nhị trong tiệm biết họ là mẹ và em trai của Bác cả Úc vào thành đưa lương thực cho ông, không khỏi nhìn họ thêm vài lần, trong lòng thầm nghĩ.

Ông kế toán Úc này ngày thường tự xưng là người đọc sách, vợ là con gái của tú tài, có phần khinh người.

Mọi người đều tưởng ông là người huyện, ngày thường ăn mặc chi phí rất chú trọng, không ngờ mẹ và em trai lại là nông dân chân đất, còn phải từ quê mang lương thực lên cho ông.

Thảo nào kế toán Úc chưa bao giờ mua lương thực ở tiệm, họ còn tưởng ông đi mua ở tiệm khác.

Bà  nội  Úc và  chú ba Úc không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của tiểu nhị, họ ở sân sau của tiệm gạo nhìn thấy ông chú cả đang bận rộn.

Đột nhiên nhìn thấy  Bác  cả Úc liền nhíu mày, có chút không vui.

Ông ta nén lại sự không vui đó, hỏi: “Mẹ, em ba, sao hai người lại đến đây?”

Bà  nội  Úc thấy đứa con trai có tiền đồ nhất của mình, trong lòng uất ức liền không nhịn được, kéo ông ta bắt đầu than thở.

“Con cả ơi, con không biết đâu, trong nhà xảy ra chuyện rồi, con ranh con Ly Nương đó, nó lại dám…”

Tiểu nhị dẫn đường đang định đi, nghe thấy lời của bà  nội Úc, bước chân liền dừng lại, vểnh tai lên nghe.

 Bác  cả  Úc thấy vậy, ngăn bà  nội  Úc lại, đưa hai người vào một gian phòng ở sân sau, rót cho họ một bát trà.

Ông ta là kế toán của tiệm, sân sau có một gian phòng cho ông ta nghỉ ngơi, chỉ là không gian tương đối nhỏ.

Bà  nội  Úc khát khô cả cổ, uống liền mấy bát nước, kéo con trai cả tiếp tục kể tội Úc Ly.

Chú ba Úc thì ở bên cạnh phụ họa, hai mẹ con cùng chung kẻ thù.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.