Bệnh Mỹ Nhân Và Đao Mổ Heo - Chương 35:chương 35

Cập nhật lúc: 03/11/2025 14:17

Nếu nói trước kia ấn tượng của  chú  ba  Úc về mấy đứa cháu gái  nhị phòng không tốt cũng không xấu, thì sau mấy ngày nay, gã đối với chúng quả thực là căm ghét vô cùng.

Đặc biệt là Úc Ly, kẻ đầu sỏ gây tội, thật chỉ hận không thể để  bác  cả Úc có ngày đánh c.h.ế.t nó cho xong.

Đáng giận hơn là, vợ chồng  anh  hai, hai kẻ vô dụng, không quản được con gái, hoàn toàn không trông cậy được gì.

Nghe họ kể, mày bác  cả cả nhíu lại, mặt lộ vẻ không vui.

Bà  nội  Úc liền có tinh thần, hỏi: “Con cả, con cũng cảm thấy chúng nó rất đáng ghét, phải không?”

Bác  cả  Úc không hùa theo cũng không nói không phải, chỉ hỏi: “Em hai đâu? Nó làm cha, sao không quản? Sao có thể dung túng cho con gái bất kính với trưởng bối như vậy?”

Đây là điều ông ta không vui nhất.

Ông ta không so đo với con cháu, chỉ cảm thấy Úc Ly có thể làm càn như vậy, là do vợ chồng em hai dạy con không nghiêm.

“Đừng nói nữa!” Bà  nội  Úc mặt đầy vẻ chán ghét. “Nó đúng là đồ vô dụng, đâu có quản được?”

Thực ra, không phải họ không nghĩ đến việc để vợ chồng  ông hai quản lại mấy con ranh con đó, chỉ là vô dụng.

Vợ chồng ông  hai Úc không chỉ yếu đuối vô dụng trước mặt cha mẹ, mà trước mặt con cái cũng vậy.

Mặc kệ bà  nội  Úc nói thế nào, họ trên mặt kinh sợ đáp lời, đảm bảo sau khi về sẽ dạy dỗ chúng nó cho tốt. Nhưng sau khi về, đối mặt với mấy đứa con gái, họ một câu cũng không dám nói.

Cũng không đúng, họ có dạy dỗ, chỉ là nói vài câu, nhưng mấy cô con gái miệng thì đáp lời ngoan ngoãn, quay đầu đi nên làm gì thì vẫn làm nấy.

Hoàn toàn không thay đổi, rõ ràng không để lời họ nói vào tai.

Bà  nội  Úc  tức điên lên!

Bà ta coi như đã hiểu ra, vợ chồng  thằng hai chính là hai kẻ nhu nhược, hèn nhát đến mức ngay cả trước mặt con cái cũng không ra được cái uy của cha mẹ, hoàn toàn không có uy nghiêm của cha mẹ.

Trước kia bà  ta trong lòng còn rất vui mừng, con trai thứ hai và con dâu thứ hai đều dễ bảo. Bây giờ lại hận họ quá dễ bảo, đến con gái của họ cũng có thể tùy ý bắt nạt họ.

Mày  bác  cả Úc lại nhíu lại, ông ta cũng biết vợ chồng em hai là người thế nào, cũng không quá ngạc nhiên.

So với vợ chồng  chú ba nhiều tâm kế, thực ra ông ta thích vợ chồng em hai hơn, thật thà chất phác, bảo họ làm gì thì làm nấy, ở nhà làm trâu làm ngựa, không một lời oán thán, không cần tốn tâm tư đối phó.

Trước kia đại phòng là người được hưởng lợi,  bác  cả  Úc sẽ không nói tính cách như vậy của vợ chồng  thằng hai có gì không tốt, cũng không muốn họ sửa.

Bà  nội  Úc than thở xong, nói với con trai cả: “Con cả, mẹ hôm nay đến đây là để hỏi ý kiến con. Cha con cũng nói, không thể để như vậy mãi được, phải cho con ranh con đó một bài học.”

Cũng phải nhanh chóng để nhà họ Úc khôi phục lại trật tự như trước kia.

Sao có thể để một đứa con gái đã xuất giá về nhà tác oai tác quái, làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Úc? Bây giờ Úc Ly đã là mối họa lớn trong lòng tất cả mọi người nhà họ Úc, trừ nhị phòng.

Chú ba Úc cũng mặt đầy vẻ mong đợi nhìn ông ta.

Trong lòng gã, người anh cả này đọc nhiều sách, đầu óc linh hoạt hơn mình, chủ ý cũng nhiều, đối phó một con bé không là gì.

Gã cũng hy vọng nhanh chóng dẹp yên được Úc Ly, nếu không để nhị phòng tiếp tục kiêu ngạo, bị thiệt hại chẳng phải là tam phòng sao? Nhị phòng ăn ngon, làm ít, mệt là tam phòng, vì đều phải tam phòng đi làm. Tam phòng ăn ít, ông cả và bà cả tuyệt đối sẽ không để đại phòng bị thiệt.

Điều khiến chú ba Úc khó chịu nhất là, ba đứa con trai của gã gần đây bị Úc Ly bắt lên núi đốn củi không nói, về còn phải giúp dọn chuồng gà và chuồng lợn, còn phải cho gà, cho lợn ăn, ngay cả quần áo cũng phải tự mình giặt. Nói chúng nó cũng là thiếu niên mới lớn, sao có thể cứ để các chị em họ giặt quần áo giúp?

Không còn cách nào khác,  Vương thị đành phải giặt quần áo cho mấy đứa con trai, ngày nào cũng mặt mày đầy oán khí.

Cho gà cho lợn ăn, giặt quần áo không phải là việc con gái nên làm sao?

 Bác  cả cả suy nghĩ một lát, nói: “Mẹ, nó đã là con gái xuất giá, thì không nên để nó cứ về nhà mẹ đẻ mãi, quản chuyện nhà mẹ đẻ, làm gì có cái lý lẽ như vậy? Mẹ về nói với các vị tộc lão một tiếng…”

“Không được đâu!” Bà cả thất kinh. “Nếu chúng ta đi tìm tộc lão, nó sẽ đập nát nhà chúng ta, xây nhà cũng tốn tiền.”

 Bác  cả cả: “…”

 Bác  cả cả rất nhanh đã nghĩ ra mấu chốt, có chút không thể tin nổi: “Chẳng lẽ chuyện nó về nhà mẹ đẻ làm loạn, người trong làng đều không biết?”

Nếu biết, chỉ cần lời đồn thôi cũng đủ để nó không dám làm càn.

Dù nó không sợ lời đồn, lý trưởng và các vị hương lão cũng không cho phép nó làm ra những chuyện tổn hại đến danh dự của thôn Thanh Thạch. Rốt cuộc ở nông thôn cũng coi trọng thanh danh, nếu thanh danh của thôn bị hủy hoại, sau này con gái làng khác nào dám gả qua đây? Con gái làng mình lại làm sao gả đi được?

Trong mắt ông ta, Úc Ly rất dễ giải quyết, thậm chí không cần họ ra tay, cũng không biết tại sao người nhà lại để mặc nó kiêu ngạo như vậy.

Bà cả oán giận nói: “Cha con không cho chúng ta nói ra ngoài, ông ấy nói chuyện xấu trong nhà không nên đồn ra ngoài.”

Nếu là bà  nội  Úc tự mình nói, bà ta chắc chắn sẽ đồn chuyện đứa cháu gái bất hiếu về nhà mẹ đẻ làm loạn ra ngoài, để mọi người mỗi người một ngụm nước bọt dìm c.h.ế.t nó.

Nhưng ông già sĩ diện, không cho họ làm vậy, lại thêm lời đe dọa của Úc Ly, nên không ai dám nói ra ngoài, dẫn đến bây giờ người trong làng cũng không biết chuyện Úc Ly làm ở nhà họ Úc.

Dù Úc Ly ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn sáng, đều là vào lúc dân làng đang bận rộn ngoài đồng, không có bao nhiêu người nhìn thấy.

Hàng xóm nhà họ Phùng thì có thấy, nhưng người nhà họ Phùng không phải người nhiều chuyện, lại thêm cảm thấy Úc Ly là đứa đáng thương, họ càng sẽ không làm gì.

Hơn nữa, Úc Ly là gả ở trong làng, cách nhà mẹ đẻ gần, chỉ vài bước chân. Con gái xuất giá thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ  các em , cũng không ai nói gì.

Bác  cả Úc lại một lần nữa nhíu mày.

Ông ta là người đọc sách, ít nhiều cũng có chút thanh cao của người đọc sách, hành sự cũng theo quy tắc của người đọc sách.

Lúc này, cuối cùng cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Cuối cùng ông chú cả nói: “Mẹ, chuyện này con biết rồi. Mấy hôm nữa đợi con được nghỉ, con sẽ về một chuyến.”

Có được lời này của ông ta, bà  nội  Úc và ông chú ba liền yên tâm.

Trong mắt họ, ông chú cả là người đọc sách, hiểu nhiều đạo lý, đối phó một con bé ranh con vô cùng dễ dàng.

Thực ra  bác  cả Úc  vẫn chưa để Úc Ly vào lòng, cũng không ý thức được cô bây giờ đáng sợ đến mức nào.

Ấn tượng của ông ta về Úc Ly vẫn dừng lại ở trước kia, là một đứa trầm mặc ít lời, giống như mẹ nó là bà Liễu, chỉ biết cúi đầu làm việc, ở nhà làm trâu làm ngựa, dù đã xuất giá cũng không gây ra được sóng gió gì.

Bây giờ chẳng qua là ỷ vào có chút sức khỏe, liền ở nhà mẹ đẻ làm càn, dù thế nào cũng chỉ là một cô bé, chưa đủ để ông ta để vào mắt.

Biết hai người vừa vào thành, còn chưa ăn trưa, bác  cả  Úc liền xin nghỉ, dẫn họ ra quán mì trên đường ăn một bát mì chay, rồi dẫn họ về nhà cất lương thực.

Bà  nội  Úc oán giận nói: “Con cả, vợ con sao không có ở nhà? Vừa rồi chúng ta đến cũng không có ai mở cửa, ngay cả một ngụm nước cũng không được uống.”

“Họ về nhà ông bà ngoại rồi,”  bác  cả  Úc giải thích. “Tháng sau, em họ Khiêm bên nhà ông bà ngoại cưới vợ, mẹ nó đưa Cầm Nương và Kính Tông về xem thử.”

Nghe vậy, bà cả vội nói: “Đây là chuyện nên làm.”

Hai đứa cháu trai của bà đang theo học  Trần tú tài  còn trông mong chúng nó tương lai có thể đỗ tú tài. Tự nhiên là hy vọng hai nhà có thể càng thân thiết, đi lại càng thường xuyên. Đây cũng là lý do họ ngầm đồng ý bà Trần thị mỗi tháng đều đưa con lên huyện ở.

Trần thị là con gái đã xuất giá, cháu trai nhà mẹ đẻ cưới vợ, bà về xem thử là chuyện nên làm.

Bác cả lại nói: “Đợi bên nhà ông bà ngoại bận xong, con sẽ bảo  Trần thị đưa Cầm Nương và các con về.”

Bà  nội  Úc dĩ nhiên là gật đầu, hoàn toàn quên mất mấy ngày trước bà còn đang oán giận  Trần thị mang con trai út, con gái út cứ ở lì trên huyện không về.

Nếu là nhà ông tú tài có việc, thì không về cũng không có gì.

**

Phó Văn Tiêu bệnh một trận mất mấy ngày.

Sốt cao lặp đi lặp lại, có lúc nhiệt độ cực cao, vất vả lắm mới hạ xuống được, cũng là sốt nhẹ liên miên.

Úc Ly và Chu thị dĩ nhiên cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Hai người thay phiên nhau trông, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn là Úc Ly trông nhiều hơn. Vì thế cô liên tiếp mấy ngày không ra khỏi cửa, càng không vào núi tìm đồ ăn, đành phải ở nhà ăn nhiều hơn một chút.

Chu thị cũng cảm thấy cô vất vả, nấu cơm khi đều nấu nhiều hơn, để cô ăn nhiều một chút mới có sức lực chăm sóc người bệnh.

Ngày này, Đại Tráng lại đưa thuốc qua.

Chu thị nhận thuốc, cảm kích nói: “Vất vả cho Đại Tráng quá. Nhà chúng ta vừa nấu cơm xong, có muốn vào ăn một bữa không?”

Đại Tráng vội nói: “Không cần đâu ạ, cháu về nhà ăn là được rồi, nhà cháu cũng nấu cơm rồi.”

Chu thị mỗi lần nhờ cậu làm việc đều trả thù lao, cũng không phải để cậu làm không công, đâu có thể qua nhà người ta ăn chực.

Thời buổi này nhà ai cũng không dễ dàng. Nhà họ Phó dù có chút của ăn của để, nhưng nuôi một cỗ máy ngốn tiền như vậy, thuốc không ngừng uống, e rằng tiền cũng không còn lại bao nhiêu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.