Bị Con Cái Vứt Bỏ Chết Thảm, Bà Lão Trương Trọng Sinh Về Thập Niên 80. - Chương 16: Dùng Thằng Cả Bẫy Mấy Đứa Út

Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:48

Trương Vinh Anh nghe con trai nói vậy, vội vàng xua tay với mọi người xung quanh: "Được rồi được rồi, giải tán cả đi, về nhà nấu cơm cho con cái đi các bà."

Lý Bảo Quốc cũng nói: "Đúng vậy, nhà ai mà chẳng có chút chuyện lông gà vỏ tỏi. Mẹ, đi thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Lý Bảo Quân và Lý Bảo Hải nhìn nhau: "Ý gì đấy? Vừa rồi ý mẹ là công việc sẽ giao cho nhà anh cả à?"

"Em làm sao biết được? Dựa vào đâu mà cho nhà anh cả? Anh cả đã có việc làm rồi, em còn đang học việc đây này, có cho thì phải cho em chứ."

Hai người vội vàng đi theo sau Trương Vinh Anh vào nhà: "Mẹ, chuyện công việc..."

Lý Bảo Hải nói còn chưa dứt câu, Trương Vinh Anh đã rút từ trong túi ra hai đồng tiền đưa cho hắn: "Tao đi làm cả ngày, không rảnh nghe chúng mày lải nhải. Mày cầm hai đồng này ra hàng thịt mua cân thịt, mua thêm hai miếng đậu phụ về đây."

Mua thịt? Lý Bảo Hải theo bản năng đưa tay nhận tiền, quay đầu đi ra ngoài.

Trương Vinh Anh lại nói với Lý Bảo Hỉ và Đường Hồng Mai: "Hai người lo mà nấu cơm đi, lát nữa ba về là phải có ăn rồi đấy. Nấu nhiều một chút, chị cả chúng mày vẫn còn trong bệnh viện, lát nữa phải đi đưa cơm. Chuyện khác lát nữa hãy nói, mệt cả ngày rồi, tao đi nằm chút đây."

"Mẹ, con còn phải làm bài tập nữa." Lý Bảo Hỉ nói.

"Thế thì mày đừng có ăn."

Dứt lời, Trương Vinh Anh cũng chẳng thèm để ý phản ứng của mọi người, xoay người vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.

Bà cũng đi làm, dựa vào cái gì tan làm về còn phải hầu hạ cả gia đình?

Bản thân bà sắp 50 tuổi rồi, khổ cả đời, còn sống được bao nhiêu năm nữa? Cho nên, những ngày tháng tiếp theo, sướng được giây nào hay giây ấy, khổ thì bà một chút cũng không chịu ăn.

Ngoài phòng, Đường Hồng Mai quay sang nhìn Lý Bảo Quốc.

Lý Bảo Quốc bảo vợ: "Nấu cơm trước đi, lát nữa trên bàn cơm rồi nói, không chạy đi đâu được đâu."

Đường Hồng Mai hết cách, quay sang bảo Lý Bảo Hỉ: "Hỉ Nhi, em đi gọt khoai tây đi, chị đi nhào bột."

Trương Vinh Anh đang mơ màng ngủ say thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thình thịch: "Mẹ, dậy ăn cơm thôi."

"Ờ, ra đây."

Trương Vinh Anh bò dậy, vuốt lại mái tóc.

Quả nhiên, ngủ sướng hơn làm việc nhiều. Bà trước kia sao mà ngốc thế không biết? Cứ nhất định phải tự tay hầu hạ cái lũ sói mắt trắng này.

Đều lớn tồng ngồng cả rồi, chẳng lẽ để chúng nó c.h.ế.t đói được chắc? Đến mấy đứa cháu, cha mẹ chúng nó còn không sợ chúng nó đói, đến lượt bà lo bò trắng răng à?

Vẫn như cũ vào bếp, múc đầy hai cặp l.ồ.ng thức ăn để riêng ra, sau đó mới bắt đầu ăn.

Nhà đông người, bàn ăn ngồi chật kín.

Thịt băm nấu canh đậu phụ rắc hành hoa. Còn có khoai tây kho thịt và một chậu cải trắng, món chính là màn thầu to.

Đường Hồng Mai dùng đầu gối huých nhẹ chồng dưới gầm bàn.

Lý Bảo Quốc nhận được tín hiệu của vợ, vội vàng lên tiếng: "Mẹ..."

Lý Bảo Quân và Lý Bảo Hải lập tức cảnh giác.

Trương Vinh Anh không đợi Lý Bảo Quốc nói tiếp liền chặn họng: "Chuyện hôm qua nhiều quá, bệnh viện rồi trong nhà chạy qua chạy lại, bạn bè thân thích uống rượu không thành, một số tiền mừng đã nhận cũng nên trả lại. Ông già, lát nữa ăn cơm xong, ông đi từng nhà một chuyến, bồi lễ với người ta."

Lý Kim Dân "ừ" một tiếng. Ông là người có tính ba phải, trừ việc đi làm ra thì mọi chuyện khác đều không để tâm. Chuyện đối nhân xử thế trong nhà, ông đều mặc định là việc của Trương Vinh Anh. Bà sai thì ông làm, không nói thì ông ngồi im. Tương tự, Trương Vinh Anh nói cái gì ông cũng rất ít khi có ý kiến.

Nhắc đến hôn sự của Lý Bảo Hải, mọi người trên bàn ăn theo bản năng nhìn về phía hắn. Lý Bảo Hải cúi đầu ăn cơm, cả người toát ra vẻ ủ rũ.

"Còn nữa..."

Trương Vinh Anh ngẩng đầu nhìn mọi người: "Bảo Quân, Bảo Hải, hai đứa mày cũng thành niên có công việc rồi, muốn ăn ở trong nhà thì sau này cũng giống thằng Bảo Quốc, nộp tiền sinh hoạt phí."

"Hả???"

Lý Bảo Quân và Lý Bảo Hải tròn mắt.

Giờ không phải là lúc cả nhà đồng lòng chèn ép ông anh cả chiếm hết tiện nghi trong nhà sao? Sao lại lôi cả bọn họ vào?

"Mẹ, sao con lại giống anh cả được? Vợ con có ăn ở nhà đâu, con cũng không có con cái vứt cho nhà nuôi. Con có một mình, cũng chẳng phải ngày nào cũng ăn ở nhà, sao con phải nộp sinh hoạt phí?"

Vợ Lý Bảo Quân là Trần Quốc Phương, trợ lý thu mua của Bách hóa tổng hợp, thường xuyên phải đi công tác cùng giám đốc thu mua, hơn nữa cô ta có ký túc xá riêng, ngày thường cũng ít khi về nhà chồng.

Lúc Trần Quốc Phương ở nhà thì Lý Bảo Quân ở ký túc xá cùng vợ, lúc cô ta đi công tác thì Lý Bảo Quân mới về nhà.

Hai vợ chồng cưới nhau 5 năm, đến nay chưa có con. Quan hệ cũng từ mật ngọt chuyển sang ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi to.

Kiếp trước, chính là vào năm sau, Lý Bảo Quân học đòi làm ăn buôn bán, hùn vốn với đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu, thu trước tiền hàng của khách, ôm hơn hai ngàn đồng đi phương Nam, định buôn đồ điện t.ử về làm giàu.

Nhưng đến phương Nam còn chưa ra khỏi nhà ga đã lếch thếch quay về, cả người chỉ còn thiếu nước bị lột sạch quần sịp. Cùng năm đó, Lý Bảo Quân bị chủ nợ truy đuổi sứt đầu mẻ trán. Trần Quốc Phương đòi ly hôn, lý do là Lý Bảo Quân vô sinh.

Trần Quốc Phương và Lý Bảo Quân cưới nhau 6 năm không có thai, nhưng đi với giám đốc thu mua một lần là dính bầu.

Lý Bảo Quân điên lên, đ.á.n.h gãy hai cái xương sườn của gã giám đốc thu mua.

Để vớt con trai ra, trả nợ nần, lại thêm Triệu Phương Tú m.a.n.g t.h.a.i đứa thứ hai phải trốn đi, Văn phòng Kế hoạch hóa gia đình ngày nào cũng đến gây phiền phức, đơn vị gây sức ép, Lý Kim Dân bất đắc dĩ phải bán suất công việc của mình đi.

"Chỉ cần ăn ở là phải nộp sinh hoạt phí, đối xử bình đẳng hết. Cái thân xác to đùng của mày ăn ít hơn ai? Mày ra ngoài ăn không mất tiền chắc? Mày tự ăn không phải mua gạo mua rau, không tốn gas tốn mỡ à? Mày về nhà ăn còn đỡ tốn công nấu nướng rửa bát, mày chiếm tiện nghi lớn rồi đấy."

"Nói đi cũng phải nói lại, tao tuổi này rồi, nuôi mày lớn tồng ngồng, cưới vợ cho mày, cho dù mày không về nhà ăn cơm thì mày cũng phải biếu tiền phụng dưỡng hàng tháng. Không đưa tiền cũng được, lần sau về ăn cơm thì vác một trăm cân bột mì về đây. Sau này ăn một bữa cơm trừ hai cân bột, ăn hết lại vác một trăm cân về."

Lý Bảo Quân trừng lớn mắt: "Mẹ là Châu Bái Bì (địa chủ bóc lột) à? Con có ăn khỏe đến mấy cũng không thể một bữa ăn hết hai cân lương thực được."

Trương Vinh Anh nhướng mày, chỉ vào mặt hắn c.h.ử.i: "Hai cân lương thực, thế mắm muối tương dấm của tao không mất tiền à? Tao ăn cơm bật cái đèn này không tốn tiền điện à? Than tổ ong tao dùng là đi ăn trộm chắc? Cái thằng phá gia chi t.ử nhà mày tháng trước còn đập vỡ cái bát của tao đấy. Mày chỉ ăn mỗi bột mì à? Trên bàn này nào canh thịt nào đậu phụ, mù cặp mắt ch.ó của mày hay sao mà không thấy!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.