Bị Con Cái Vứt Bỏ Chết Thảm, Bà Lão Trương Trọng Sinh Về Thập Niên 80. - Chương 17: Bộ Xong Cái Này Bộ Cái Kia

Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:48

Nói rồi, Trương Vinh Anh chỉ vào Lý Bảo Quốc: "Anh cả mày vừa phải bù hết tiền sinh hoạt phí trước đây đấy. Nó hơn mày có mấy tuổi, chẳng những phải tự nuôi thân, còn nuôi cả vợ con. Cùng một mẹ đẻ ra, mày học tập anh mày xem, nuôi sống cái thân mình còn không xong à? Còn muốn về bòn rút bà già này?"

Lý Bảo Quốc theo bản năng thẳng lưng lên: "Bảo Quân à, mẹ nói đúng đấy. Chúng ta đều đã thành gia lập nghiệp, không thể đường đường là đàn ông mà còn để cha mẹ nuôi chứ? Nói ra người ta cười cho."

Đường Hồng Mai cũng châm chọc nói mát: "Phải đấy, hồi chú cưới vợ cũng tốn không ít tiền, bao năm nay cũng chẳng thấy các chú mang về nhà được cái gì. Người ta bảo có vợ quên mẹ cấm có sai, chú đây là lạng thịt mẹ nuôi vợ nhỉ? Chúng tôi còn ở bên cạnh phụng dưỡng, vợ chú quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt mũi đâu. Không phải làm anh chị so đo với chú, nhưng trong lòng chú tự phải hiểu rõ."

Vợ chồng họ vừa phải móc ra 1900 đồng, đến giờ lòng vẫn còn đang rỉ m.á.u. Trong tất cả anh em, giờ chỉ có vợ chồng anh cả là lưng thẳng nhất. Nếu họ không được bòn rút cha mẹ chồng, thì tất cả mọi người cũng đừng hòng bòn rút.

Trương Vinh Anh càng buông lời tàn nhẫn: "Mày nếu chỉ muốn chiếm tiện nghi của tao, thì tốt nhất ở lì bên ký túc xá vợ mày đừng có về nữa. Tất cả mọi thứ trong cái nhà này mày cũng đừng có nhớ thương, không liên quan gì đến mày đâu."

Lý Bảo Quân nói nhanh như gió: "Thế không được!"

Quỹ chung vừa thu của nhà anh cả tận 1900 đồng, ba mẹ đều có lương, trong nhà còn tiền tiết kiệm còn nhà cửa, hắn cũng là một trong ba con trai, sao có thể không liên quan đến hắn?

Một trăm cân bột mì đáng bao nhiêu tiền? Bột mì thường giá khoảng 1 hào 5, bột mì trắng loại tốt cũng chỉ 2 hào 6, 2 hào 7, chưa đến 3 hào.

Hắn mua một trăm cân bột mì thường cũng chỉ tốn 15 đồng, chia đều ra ăn được 50 bữa, làm tròn lên là 60 bữa, đồ ăn trong nhà lại không tệ, ra ngoài ăn làm gì có giá hời như thế. Hơn nữa, mẹ cũng không mở miệng bắt hắn truy thu tiền cơm trước đây.

Nghĩ vậy, Lý Bảo Quân cảm thấy mình chiếm được món hời lớn.

Hắn c.ắ.n răng: "Được, đã có anh cả làm gương thì con cũng không thể ngoại lệ, mai con sẽ vác một trăm cân bột mì về."

Đường Hồng Mai trong lòng hơi khó chịu: "Mẹ, chú hai một bữa cơm tốn hai cân bột, còn chúng con 1900..."

Trương Vinh Anh đen mặt trừng mắt: "1900 chia cho 7 năm, một năm mới 270, chia cho từng tháng, một tháng mới 22 đồng. Vợ chồng chúng mày còn ba đứa con đấy. Mày quên lúc mày chửa đẻ, tao nào gà nào trứng hầu hạ mày à? Sao? Giờ mày muốn tính sổ với tao, muốn trả thêm tiền cho tao hả?"

Đường Hồng Mai đảo mắt. Chú hai một bữa hai cân bột, nhà mình năm người một tháng 22 đồng. Đường Hồng Mai thầm tính toán trong lòng, tính ra thì nhà mình vẫn chiếm tiện nghi lớn. Hơn nữa, về sau còn suất công việc nữa, xem ra bà già vẫn thiên vị nhà con trưởng.

Tính toán xong, cô ta im bặt. Giờ quan trọng nhất là cái suất công việc kia.

Trương Vinh Anh quay đầu nhìn về phía Lý Bảo Hải.

Lý Bảo Hải vội vàng nói: "Mẹ, con còn chưa cưới vợ mà, con vẫn là cục cưng của mẹ."

Trương Vinh Anh nói: "Cưng cái trứng, mày muốn ở nhà ăn không ngồi rồi cũng phải xem hai ông anh mày có đồng ý không. Tụi nó đều nộp sinh hoạt phí, mày không nộp, vậy phần mày ăn là chiếm của tụi nó đấy."

Lý Bảo Quân lập tức lên tiếng: "Tao dựa vào cái gì mà nuôi mày?"

Lý Bảo Quốc cũng nói: "Tao nợ nần gì mày à?"

Đường Hồng Mai lại nói mát: "Cục cưng to xác thật đấy, cục cưng 22 tuổi đầu. Cũng chỉ có ba mẹ chiều chú, chứ đổi sang nhà khác, tầm này là phải nuôi gia đình, nuôi con nuôi cha mẹ rồi. Chú định cướp miếng ăn của anh chị à? Chú nhìn xuống dưới anh cả chú xem, còn ba đứa cháu đang há mồm chờ cơm kia kìa."

Lý Bảo Hải ỷ vào việc trước đây được cưng chiều nhất nhà, lớn tiếng nói: "Em ăn của ba mẹ em, em chưa thành gia thất thì em theo ba mẹ, mẹ em đồng ý, liên quan gì đến anh chị?"

Trương Vinh Anh c.ắ.n một miếng màn thầu: "Tao đếch muốn đâu nhé. Tao tuổi này rồi còn phải nuôi báo cô một thằng con trai 22 tuổi phế vật, mày ra đường hỏi xem nhà ai cha mẹ chịu?"

"Mày không nộp cũng không sao, dù sao mày là cục cưng của mẹ mà. Lương của mày thì mày tự giữ lấy mà cưới vợ, bao giờ để dành đủ tiền thì bao giờ cưới vợ."

Lý Bảo Hải còn chưa kịp nói gì, vợ chồng Lý Bảo Quốc và Lý Bảo Quân đã nhất trí tán thành.

"Con không có ý kiến."

"Chúng con cũng không ý kiến. Ba mẹ lớn tuổi rồi, đặc biệt là mẹ, công việc này cũng chẳng làm được bao lâu nữa. Sau này chú tư cưới vợ thì tự túc đi nhé. Anh chị tuy khó khăn nhưng ai bảo chúng ta là anh em ruột thịt, bớt mấy miếng cơm của cháu cho chú ăn cũng được."

Lý Bảo Hải mặt tái mét. Hắn vừa mới cưới hụt vợ, tuy không cưới được nhưng tốn bao nhiêu tiền hắn rõ nhất.

Sính lễ Triệu Phương Tú 360, mua quần áo 60, còn đòi một cái máy may. Cái máy may hiệu Con Bướm trong nhà mua tốn tận 180 đồng.

Chỗ này còn chưa tính tiền bày tiệc rượu, từ trên xuống dưới cộng lại đã sáu bảy trăm. Hắn hiện tại làm học việc ở tiệm cơm quốc doanh, lương tháng mới 22.8 đồng.

"Mẹ, một ngày con cũng chỉ ăn ở nhà một bữa, con còn phải tìm đối tượng nữa."

"Mày ăn một bữa thì làm sao? Mày như cái thùng cơm ấy, một bữa ăn bằng tao ăn ba bữa. Tao chỉ ước tống cổ mày ra ở riêng ngay bây giờ, đỡ phải lo cưới vợ cho mày. Mày tưởng mày chịu thiệt à? Mày tự nghĩ xem, bây giờ có so được với ngày xưa không? Hồi trước anh cả mày cưới vợ giá cả thế nào, bây giờ mày cưới vợ giá cả thế nào? Cái phòng của mày tao dọn sạch cho thuê cũng được mấy đồng bạc, muốn ở thì nộp tiền, không nộp thì cút!!"

Lý Bảo Quân và Lý Bảo Quốc thấy thế, vội vàng thêm dầu vào lửa.

Lý Bảo Hải chùng xuống: "Con nộp, con nộp là được chứ gì?"

"Nộp bao nhiêu?"

"Mười lăm."

"Cái gì!!!"

Lý Bảo Hải muốn nhảy dựng lên: "Mười lăm đồng, dựa vào cái gì?"

Trương Vinh Anh trừng mắt: "Chỉ dựa vào việc sắp tới trong nhà mày là đứa tiêu tốn nhiều nhất. Mày nộp mười lăm, không ăn không uống một năm được bao nhiêu? Bà đây phải nuôi không mày bao nhiêu năm mới đủ cho mày cưới vợ?"

Nghe Trương Vinh Anh bắt Lý Bảo Hải mỗi tháng nộp mười lăm đồng, Lý Bảo Quân - người mỗi bữa tốn hai cân bột mì - thấy thoải mái hẳn, vợ chồng Lý Bảo Quốc - cả nhà năm người ăn ở nhà - cũng thấy sướng rơn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.