Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 41: Quái Lạ
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:35
Chương 41: Quái lạ
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên tự rót cho mình một chén trà, nhưng không uống, chỉ nhìn lá trà bên trong chậm rãi nở ra, hóa thành một phiến lá xanh ngọc.
Hạ Doanh ngồi đối diện nàng, chờ một lát, thấy nàng không nói gì, bèn hỏi: “Sao nàng không để ý đến trẫm? Có chỗ nào không thoải mái à? Có cần truyền ngự y không?”
Tang Yên nghe vậy, ngẩng đầu liếc hắn, giọng chua chát: “Chỉ là không muốn để ý thôi. Nếu hoàng thượng thấy chốn này buồn tẻ, thì đi tìm người khác biết để ý ngài ấy.”
Lời trong lời ngoài đều nặng mùi giấm.
Bùi Mộ Dương đã bắt đầu che miệng cười.
Tang Yên liếc thấy qua khóe mắt, càng thêm ngượng ngùng, liền đuổi người: “Ta muốn nghỉ ngơi rồi. Hoàng thượng xin cứ tự nhiên.”
Nói xong lập tức nằm xuống giường.
Hạ Doanh thấy thế, lại khẽ cười nói như mời mọc: “Nàng đã ngủ suốt một ngày rồi, ngủ nhiều không tốt, cùng trẫm ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Tang Yên đang không vui, không hứng thú, khi nói chuyện giọng vẫn đượm vị ghen: “Người muốn cùng hoàng thượng đi dạo đầy ra đó, hoàng thượng không cần miễn cưỡng ta.”
Ngữ khí ấy thật rất quái lạ.
Hạ Doanh rốt cuộc cũng nhận ra sự lạ thường này: “Ngươi . . . có phải rất để tâm chuyện trẫm có những nữ nhân khác?”
Bùi Mộ Dương nhịn không nổi nữa, cười nhắc nhở: “Phải đó. Hoàng thượng, Tang chủ tử đây là đang ghen đó.”
Tang Yên thay đổi từ sau khi hoàng đế khen ngợi Tang phi nương nương, gã nhìn nét mặt Tang Yên khi ấy là biết ngay.
Gã đã nói rồi, tấm chân tình của một vị hoàng đế, không có nữ nhân nào là không thèm để ý cả.
Tang Yên thấy tâm tư mình bị nói trúng, thẹn quá thành giận: “Ngươi nói bậy gì đó? Ta ghen? Ta ghen cái gì chứ?”
Nàng bật người ngồi dậy, hừ một tiếng lạnh lùng: “Ngươi đừng nói năng linh tinh ở đây nữa, mau mời chủ tử của ngươi rời khỏi đây đi.”
Bùi Mộ Dương bị mắng cũng chẳng dám cãi, đành cười gượng rồi im lặng.
Đánh ch.ó cũng phải nể mặt chủ, mà Tang Yên này đúng là được sủng đến kiêu rồi.
Không biết còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Gã sẽ chờ xem.
Hạ Doanh lại chẳng nghĩ nhiều như thế, chỉ mỉm cười đầy nuông chiều: “Đừng so đo với một kẻ nô tài, có gì tức giận cứ trút lên trẫm.”
Hắn phất tay, bảo Bùi Mộ Dương lui ra.
Tang Yên lạnh lùng nhìn hắn, thấy giọng điệu kia của hắn thật là đắc ý.
Quả nhiên, nam nhân đúng là loài sinh vật làm người khác chán ghét! Chỉ cần cho chút màu sắc, liền mở cả xưởng nhuộm.
Thật ra . . . nếu nàng thích hắn, thì sao chứ?
Ai mà chẳng thích một người đàn ông vừa có quyền vừa có sắc?
Nàng chẳng qua là bị quyến rũ bởi dung mạo và quyền thế của hắn, do lòng hư vinh nổi lên mà thôi.
Ồ, còn thêm chút lòng chiếm hữu của nữ nhân.
Dù sao thì . . . hắn theo đuổi nàng bao lâu như vậy, quay đầu lại đi để ý người khác, ai mà chẳng thấy khó chịu?
Đúng vậy, chính là như thế.
Tang Yên cố gắng tự lý giải tâm tình mình.
Đúng lúc đó, Hạ Doanh lên tiếng: “Trẫm thề, dù là trước đây hay về sau, trẫm chỉ để ý đến mình nàng.”
Hắn giơ tay làm lời thề, ánh mắt chân thành đến nao lòng.
Tang Yên sợ mình bị đầu độc, vội dời tầm mắt đi nơi khác, nói giọng dửng dưng: “Hoàng thượng muốn để ý ai thì để ý người ấy.”
Một số lời càng nói, lại càng lộ lòng mình.
Hạ Doanh bật cười: “Quả nhiên, nàng đang ghen thật rồi.”
Giọng điệu khẳng định ấy khiến tim Tang Yên như bị kim châm.
Thích một người . . . là như vậy sao?
Vì một câu của hắn mà vui buồn thất thường đến thế?
“Thật ra, nàng ghen cũng tốt, khiến trẫm có thêm tự tin. Trẫm chưa từng là người thiếu tự tin, mười sáu tuổi vây g.i.ế.c Bùi Trinh còn chẳng thấy bất lực như vậy. Nhưng đối mặt với nàng, nàng cứ như tảng đá cứng, khiến trẫm nhiều khi không biết phải làm gì.”
Giọng hắn trầm thấp, đầy sự thương cảm, khổ sở.
Tang Yên nghe mà thấy lòng đau nhói, muốn nói gì đó, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Nàng không phải tảng đá cứng, cũng chẳng phải cỏ cây, sao có thể vô tâm?
Chỉ là, nàng vẫn luôn đè nén thôi.
Bi kịch của bạn thân nàng bắt đầu từ đàn ông, khiến nàng từng tránh đàn ông như rắn rết.
Huống hồ hắn lại là hoàng đế, người có quyền lực lớn nhất thiên hạ?
“Hoàng thượng vốn không cần phải thế.”
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng chỉ có thể đáp lại một câu như vậy.
Hạ Doanh mỉm cười: “Trẫm cứ muốn như thế đây. Cũng xem như một cảm giác mới mẻ. Tâm có vướng bận . . . giống như lại có chỗ để về.”
Ai cũng mong có một chốn để trở về.
Vậy còn nàng, nơi để nàng trở về . . . ở đâu đây?
Cuối cùng, Tang Yên vẫn đi dạocùng hắn ở trong cung.
Hạ Doanh bảo hạ nhân đi theo từ xa, chỉ hai người họ thong thả bước giữa hoàng thành.
Hai người sóng vai nhau đi, chẳng ai nói với ai câu nào.
Trên đầu là trăng sáng treo cao.
Bên cạnh là người trong lòng làm bạn.
Trong lúc vô tình, hai người họ đã đi đến Khâm Thiên Giám.
Khâm Thiên Giám được dựng trên chỗ cao nhất để thông với sao trời, cũng là nơi nhìn toàn cảnh hoàng cung đẹp nhất.
Nhưng địa điểm đẹp đến nao lòng này, đã có người ở đó trước.
“Lạc cực ai tình lai, Liêu Lượng tồi can tâm.” [1]
Niềm vui đến tột cùng, bi thương lại dấy lên,
Liêu Lượng đau đớn đến tan gan nát dạ.
[1] 乐极哀情来, 廖亮摧肝心: xuất phát từ quan niệm vật cực tất phản, Liêu Lượng là tên một nhân vật trong văn học cổ, thường được dùng để chỉ người đa cảm, dễ bi thương, thương tâm đến nát gan tan ruột. Câu này xuất hiện trong hồi 12 của Kim Bình Mai từ thoại. Nó được dùng trong phần miêu tả cảm xúc sau khi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên hoan lạc, nhưng niềm vui quá mức ấy nhanh chóng chuyển thành nỗi trống rỗng và bi thương.
Người nọ khoác áo bào màu đen, tóc tai bù xù, dựa vào lan can, uống rượu, gật gù đắc ý ngâm thơ.
Tang Yên thấy lạ, dò hỏi: “Người đó là ai vậy?”
Hạ Doanh chẳng buồn liếc, chỉ nói: “Tửu quỷ, không cần phải để ý đến hắn."
Nói xong, hắn định quay đi.
Tang Yên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Người kia dù say khướt mà vẫn đọc thơ lưu loát, rõ ràng là một kẻ có học thức, nên tiến lại gần chào hỏi: “Này, tiên sinh, ngài ổn chứ?”
“Ổn, ổn, ổn lắm. Ổn đến mức sử sách còn phải ghi danh. Một lòng son sắt báo đền thiên tử. Chỉ tiếc thiên tử cưỡi gió mà đi, nhân gian . . .”
Người kia lại tu một ngụm rượu, rồi vén tóc rối trên trán ra, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, cười to ha hả: “Nhân gian không đáng sống a!”
Tang Yên cũng bật cười, người này thú vị thật.
Câu “nhân gian không đáng sống” là kiểu nói đùa thời hiện đại.
“Tiên sinh, uống ít thôi, uống nhiều tổn hại sức khỏe lắm.”
Nàng nhìn ra, đây chắc là một kẻ thất chí, đau lòng vì đời.
Quả nhiên, người buồn nhất luôn là thi nhân và văn sĩ cổ đại, khi uất ức không gặp thời, ai nấy đều thích uống rượu để giải sầu, phát điên mà làm thơ.
Nghĩ vậy, nàng quay sang nói với hoàng đế: “Này, thần dân của ngài đó, ngài mặc kệ à? Không nghe thấy sao? Người ta còn nói muốn lấy một lòng son báo đền thiên tử kìa.”
Đúng là trung thần hiếm có!
Vị hoàng đế này, sao chẳng biết quý trọng nhân tài gì cả!
Hạ Doanh chạm phải ánh mắt chỉ trích của nàng, cảm thấy mình bị oan, thở dài bước đến, dùng chân đá nhẹ vào chân người kia: “Vạn Chương, trẫm còn chưa có c.h.ế.t đâu.”
Hắn thật sự oan khuất lắm!
Người “cưỡi gió mà đi” là tiên đế, còn kẻ say rượu này là cựu thần của tiên đế, suốt ngày mượn rượu phát điên, làm hại hắn bị hiểu lầm thế này.
Đáng ghét thật!
“Vạn Chương, nếu ngươi thật lòng hoài niệm tiên đế đến vậy, trẫm cho ngươi xuống dưới đoàn tụ với Hoàng huynh nhé.”
Hạ Doanh muốn c.h.é.m ông cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Nếu không phải hắn là huynh đệ ruột của tiên đế, thì với cái tính chẳng làm nên trò trống gì của ông ta, chín mạng cũng không đủ để hắn g.i.ế.c.
Tang Yên nghe xong mới hiểu ra, thì ra người vừa nói “một lòng son báo đền thiên tử” là cựu thần của tiên đế.
Gan thật!
Dám ngay trước mặt hoàng đế mà tưởng nhớ tiên đế!
Vậy tiên đế là người như thế nào nhỉ?
Tang Yên đang tò mò thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy mặt. . .
“A!”
Nàng giật mình, lập tức đẩy người kia ra, tưởng rằng ông uống say rồi nổi lên sắc tâm.
Hạ Doanh cũng hiểu lầm, lập tức kéo tay áo nàng, đưa nàng ra sau, rồi tung một cước đá thẳng vào Vạn Chương.
Vạn Chương bị đá ngã lăn xuống bậc thềm, lăn lông lốc, cũng không kêu đau, chỉ trừng mắt nhìn nàng, lẩm bẩm: “Cái tướng mạo này . . . quái lạ, quái lạ . . .”
Tang Yên giờ mới kịp phản ứng, thì ra hắn vừa xem tướng cho mình.
Bọn họ đã trách lầm người.
Cảm giác áy náy lập tức dâng lên.
“Ngươi thật là . . .”
Tang Yên chưa nói hết, đã vội chạy xuống xem ông ra sao: “Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi. Ngươi không sao chứ?”
Vạn Chương đúng là không ổn chút nào.
Ông ngã đến nỗi mặt mũi bầm dập, trán chảy máu, choáng váng đầu óc, nhưng chẳng quan tâm. Vừa thấy nàng đến, lại đưa tay nâng mặt nàng lên, ghé sát nhìn kỹ . . .
Hạ Doanh thấy ông lại dám đến gần Tang Yên như thế, suýt nữa đã đá tiếp.
Nhưng hắn cố nhịn, thấp giọng cảnh cáo: “Vạn Chương, buông tay, đừng quá phận!”
Lần này Vạn Chương rất nghe lời, lập tức buông ra, miệng vẫn lẩm bẩm như cũ: “Quái lạ . . . quái lạ . . .”
Nhưng cụ thể quái ở đâu thì lại không nói.
Tang Yên vừa sốt ruột vừa hoang mang: “Tiên sinh, quái chỗ nào? Ngài nói đi!”
Nàng chợt nghĩ đến cái mệnh khắc phu của nguyên chủ, chẳng lẽ bị hắn nhìn ra rồi sao?
Hạ Doanh cũng nghĩ giống nàng, rất muốn biết rõ ràng, để còn liệu đường mà tính, bèn bước lên, đá nhẹ vào chân ông, giọng trầm xuống: “Rốt cuộc là sao? Vạn Chương, ngươi nhìn ra cái gì? Nói rõ đi!”
