Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 42: Tiên Đế

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:35

Chương 42: Tiên đế

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Vạn Chương rốt cuộc không nói rõ được gì.

Ông vừa nói xong đã nhắm hai mắt lại, chẳng biết là do say quá hay là đau quá rồi ngất đi.

Hạ Doanh thấy vậy, tức đến mức suýt nữa lại giơ chân đá.

“Khoan đã!”

Tang Yên vội cản lại: “Ông ấy vừa ngã mạnh như vậy, có thể ngất đi rồi. Mau tìm ngự y xem thử đi.”

Hạ Doanh nhíu mày, thu chân lại, hướng ra xa gọi người: “Đưa đến Khâm Thiên Giám. Truyền ngự y đến đó.”

Cả đoàn người huyên náo kéo nhau đi về Khâm Thiên Giám.

Trong Khâm Thiên Giám.

Các viên quan đang làm nhiệm vụ nghe tin ngự giá đến, vội vàng ra nghênh đón: “Vi thần Sở Tuấn tham kiến hoàng thượng.”

Sở Tuấn là nửa đồ đệ của Vạn Chương.

Y vừa tròn đôi mươi, diện mạo chính trực tươi sáng, chẳng giống sư phụ mình uể oải, bại hoại, mà trái lại như ánh dương đang lên.

Hạ Doanh nhìn thấy y, tâm trạng thoáng dịu đi đôi chút.

Từ khi lên ngôi, khác với tiên đế, hắn vốn không tin mấy chuyện bói toán, tinh tượng, chẳng trọng dụng bọn Khâm Thiên Giám, để mặc cho họ tự sinh tự diệt. Tưởng rằng nơi này đã suy tàn, nào ngờ vẫn còn người có tài thật sự.

Lúc ấy, người có tài kia đang liếc nhìn Tang Yên bằng khóe mắt, hàng mày khẽ nhíu lại.

Tang Yên nhận ra, bèn lên tiếng hỏi: “Đại nhân, chẳng hay tướng mạo ta có chỗ nào dị thường sao?”

Sở Tuấn vừa đối diện với ánh mắt trong trẻo xinh đẹp ấy, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ: “Không . . . không có.”

Tang Yên không tin, quay sang nhìn Hạ Doanh, như muốn hắn hỏi giúp.

Thật ra, nàng cũng không hẳn tin vào quỷ thần hay mệnh số, chỉ là từ khi xuyên đến đây, nhận ra thế giới này rộng lớn, nhiều điều khó lý giải, nên cũng dần sinh lòng kính sợ.

Mà người của Khâm Thiên Giám này lại mang vẻ huyền hoặc, cứ nhìn nàng mãi với ánh mắt khó hiểu, bộ dạng như có gì muốn nói mà không dám nói, khiến lòng nàng ngứa ngáy.

Dĩ nhiên, bên cạnh sự hiếu kỳ, còn có chút bất an.

Rốt cuộc là tướng mạo nguyên chủ có gì khác lạ, hay là nàng có điều gì khác thường? Và . . . liệu nàng có thể quay về thế giới ban đầu của mình không?

Hạ Doanh nhận được ánh mắt của Tang Yên, đáp lại nàng một nụ cười trấn an, rồi bước vào Tinh Quang điện.

Trong điện bày đầy các loại dụng cụ quan sát thiên tượng, bên cạnh còn có những dãy giá sách, xếp kín các bản ghi chép và hồ sơ.

Ngay chính giữa là một chiếc đỉnh đồng khổng lồ.

Bên trong đốt thứ hương trầm cực to.

Hương khí không nồng mà thanh nhã, mang theo một cảm giác tĩnh lặng sâu kín khiến người khác thấy an tâm.

Tang Yên đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc giường nhỏ nơi góc điện.

Người vừa ngất xỉu kia đang nằm trên đó.

Ngự y đến.

Sau khi xem mạch một lượt, lão run run bẩm: “Vạn Giám chính . . . say rượu mà ngất ạ.”

Hạ Doanh sớm đã đoán ra là Vạn Chương uống say.

Giờ nghe vậy, lửa giận cũ mới trộn lẫn cùng bực tức mới, hắn nổi trận lôi đình: “Người đâu! Hắt nước cho tỉnh lại!”

“Hoàng thượng. . .”

Sở Tuấn tiến lên cầu xin tha thứ: “Vạn giám chính. . . thân thể yếu nhược, xin Hoàng thượng hạ thủ lưu tình.”

Lần trước Vạn Chương bị Bồ Đề cô nướng trong cung Thái hậu hắt một chậu nước lạnh, hôm sau liền phát sốt, nằm liệt mấy hôm không dậy nổi.

Hạ Doanh cười nhạt: “Thân thể yếu mà vẫn say xỉn suốt ngày, trẫm thấy ông ta muốn c.h.ế.t rồi đấy.”

Nói xong, hắn liếc về phía Bùi Mộ Dương, khẽ quát: “Còn đứng ngây ra làm gì?”

“Vâng.”

Bùi Mộ Dương không dám chậm trễ, lập tức ra hiệu cho thái giám đi lấy nước.

Tang Yên rất có thiện cảm với Vạn Chương, vội lên tiếng: “Hoàng thượng, gọi người dậy là được rồi. Người vừa rồi còn đạp ông ấy một cước, trán ông ấy giờ vẫn chảy m.á.u kìa.”

Hạ Doanh nghe nhắc đến chuyện ấy thì lại càng bực, hắn còn chưa được chạm vào nàng, kết quả thì sao, một kẻ say xỉn lại dám sờ vào mặt nàng!

“Đó là ông ta đáng đời! Ai bảo ông ta dám chạm vào mặt nàng!”

“Là vì ông ấy đang xem tướng cho ta.”

“Cũng có thể ông ta mượn cớ xem tướng để làm chuyện xấu xa. . ."

“Hoàng thượng hà tất phải nghĩ xấu về người ta? Là giận ông ấy, hay đang giận ta vậy?”

Tang Yên khuyên vài câu, cảm thấy rất mất kiên nhẫn, tên cẩu hoàng đế này thật nhàm chán, suốt ngày để tâm những chuyện nhỏ nhặt.

“Hoàng thượng, giờ điều quan trọng nhất là xem tướng. Ta muốn biết rốt cuộc họ nhìn thấy điều gì.”

Nàng kiên quyết thể hiện thái độ của mình.

Hạ Doanh nghĩ ngợi, thấy cũng đúng, bèn gật đầu, phất tay cho người lui ra, chỉ để lại Sở Tuấn: “Không được giấu giếm. Nói thật đi. Trên gương mặt nàng, ngươi nhìn thấy gì?”

Sở Tuấn lại đỏ mặt, cúi đầu hành lễ: “Hoàng thượng thứ tội. Có lẽ vi thần học nghệ chưa tinh, nên. . . không nhìn ra được gì trên mặt cô nương cả.”

Càng nói mặt y càng đỏ như muốn nhỏ máu.

Thật xấu hổ vô cùng.

Uổng cho y tự nhận rằng đã học được tám phần bản lĩnh của Vạn Chương, ai ngờ đến trước mặt người này lại không nhìn ra gì cả.

Hạ Doanh và Tang Yên cùng trầm mặc: “. . .”

Một lúc sau, Hạ Doanh mới hỏi: “Thật chứ?”

Sở Tuấn cúi người xuống, cung kính nói: “Vi thần không dám lừa hoàng thượng.”

Hạ Doanh tin y, quay sang nhìn kẻ đang nằm mê man trên giường là Vạn Chương: “Đánh thức ông ta dậy.”

Sở Tuấn nhận lệnh, tiến lên khẽ lay: “Vạn giám chính, Vạn giám chính, mau tỉnh lại, hoàng thượng tới rồi.”

Nhưng Vạn Chương vẫn ngủ say, tiếng ngáy vang như sấm.

Hạ Doanh thấy thế lại muốn hắt nước lạnh.

Tang Yên nhanh chóng nói trước khi hắn nổi giận: “Đợi khi nào ông ấy tỉnh rồi hỏi cũng không muộn.”

Nàng không còn vội nữa.

Làm một trận ầm ĩ thế này, đêm cũng đã khuya.

“Hoàng thượng về nghỉ ngơi đi. Mai còn phải thượng triều.”

“Được.”

Hạ Doanh xưa nay luôn giữ thể diện cho nàng, gật đầu đáp ứng.

Một đoàn người lại rầm rộ rời khỏi Khâm Thiên giám.

Hai người vẫn đi song song.

Nhưng lần này không còn im lặng nữa.

Phần lớn là Hạ Doanh nói.

“Nàng luôn mềm lòng với người khác, chỉ riêng với trẫm thì cứng rắn.”

“Bất kể là những phi tần kia, hay những nữ nhân bị hại, thậm chí là Vạn Chương hôm nay, nàng đều động lòng trắc ẩn, chỉ riêng với trẫm, lại sắt đá vô tình.”

Giọng hắn nghe buồn rầu đến đau thương.

Tang Yên khẽ động tâm, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nàng vốn là người hay do dự, miệng cứng lòng mềm, đôi khi chính nàng cũng ghét cái kiểu đó của mình.

Nếu là người khác xuyên đến đây, hẳn đã dám yêu dám hận hơn nàng nhiều.

Thấy nàng lặng im, Hạ Doanh tiếp lời, giọng trầm thấp: “Có lẽ đúng như Bùi Mộ Dương nói, có người chỉ biết ‘hung hăng trong tổ’ chăng?”

Nói rồi, hắn lại cười: “Cũng tốt. Hung hăng trong tổ, chí ít là cùng một tổ.”

Hắn như tự giễu mà vẫn có chút dịu dàng, nhìn nàng, ánh mắt đầy cưng chìu: “Nàng muốn ngang ngược thì cứ ngang ngược đi. Trẫm chịu nàng là được.”

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tang Yên đối diện với ánh mắt ấm áp sâu nặng ấy, có một thoáng, nàng thật sự muốn nói: *Ta không phải kẻ vô tình. Ta cũng thích chàng.*

Nhưng nàng không nói.

Chỉ nhẹ giọng chuyển đề tài: “Hoàng thượng, tiên đế là người thế nào?”

Đây là câu hỏi nghiêm túc có phần hơi nặng nề.

Hạ Doanh thu lại vẻ dịu dàng, đáp chậm rãi: “Tiên đế lên ngôi năm mười tuổi, hai mươi tuổi bệnh nặng rồi băng hà. Cả đời ngắn ngủi ấy đều sống trong cái bóng của Nhiếp chính vương Bùi Trinh, chưa từng thực sự nắm quyền.”

Thì ra là một vị Hoàng đế bù nhìn.

Tang Yên thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng xin nén bi thương.”

Hạ Doanh khẽ lắc đầu, trong nụ cười mang ba phần bất đắc dĩ: “Cũng chẳng có gì đau thương. Hoàng huynh giống nàng, lòng dạ quá mềm. Dù không có Nhiếp chính vương, e rằng cũng chẳng làm nên nghiệp lớn.”

Tang Yên: “. . .”

Nói vậy về tiên đế có ổn không đấy?

“Nhưng. . .”

Giọng Hạ Doanh bỗng trầm lại, mang theo lạnh lẽo: “Nếu Hoàng huynh có thể tàn nhẫn hơn, thì đã không có trẫm tồn tại.”

Tang Yên ngẩn ra: “A? Là sao?”

“Cũng không có gì. Khi tiên đế đến tuổi có thể chấp chính, Nhiếp chính vương vì không muốn trả lại thực quyền đã nâng trẫm lên ngôi. Khi ấy trẫm chỉ mới bảy, tám tuổi, còn có thể tiếp tục làm hoàng đế bù nhìn vài năm nữa.”

“Nhưng nếu tiên đế g.i.ế.c trẫm, huynh ấy đã có thể từ từ đoạt lại quyền hành.”

Tang Yên đã đoán được phần sau của câu chuyện, tiên đế vì niệm tình huynh đệ, thà c.h.ế.t chứ không g.i.ế.c ấu đệ của mình.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.