Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 46: Thừa Nhận

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:35

Chương 46: Thừa nhận

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Hạ Doanh rời đi.

Chỉ ném lại một câu: “Nàng ở đây tự xét lại mình đi.”

Nghe đến câu đó, Tang Yên bỗng nhớ tới lần trước.

Khi ấy, hắn cũng nói với nàng như vậy.

Sau đó, truyền ra tin nàng thất sủng, lại bị Tang Nhược Thủy hãm hại, chịu không ít khổ.

Lần này, hắn lại bảo nàng tự xét.

Tang Yên thật sự đã tự xét lại, cảm thấy bản thân và hắn như đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn: hắn càng đuổi gấp, nàng càng cảm thấy nguy hiểm, càng thấy bất an.

Tình yêu của hoàng đế, quá mãnh liệt, quá rực cháy.

Nhưng loại tình yêu ấy . . . vốn chẳng dài lâu. Giống như pháo hoa, rực rỡ đến choáng ngợp, rồi tan biến chỉ như một giấc mộng.

Vậy thì, nàng có lỗi gì chứ?

Nàng không tham phú quý, chẳng cầu quyền lực, từ đầu đến cuối, chỉ muốn sống yên ổn như một con cá mặn mà thôi.

Bọn họ tam quan bất đồng đến thế. . . hắn cần gì phải đến quấy nhiễu sự bình yên của nàng?

Tang Yên tự ngẫm một hồi, vẫn thấy mình chẳng có gì sai, thế là dứt khoát khỏi cần phản tỉnh nữa, nằm ườn ra làm cá mặn cho xong.

Haizz, tình ái gì đó, quả nhiên chỉ làm người ta phiền lòng.

Chẳng trách trên mạng lại nói: yêu đương thì có trăm ngàn nỗi phiền, còn không yêu thì chỉ có một nỗi phiền là *thỉnh thoảng lại muốn yêu*.

Quả thật là chân lý mà!

*

Ngự thư phòng.

Các quan viên thuộc Công bộ đối với việc xây dựng Lưu Phương quán chẳng ai phản đối, trái lại còn tỏ ra vô cùng hăng hái.

Ai nha nha, cuối cùng Hoàng thượng cũng muốn xây cung điện rồi, Công bộ bọn họ có thể tha hồ trổ tài!

Công bộ Thượng thư là Mạnh Chí Ngang cảm động đến nỗi hai mắt suýt rơi lệ: “Thần nhất định sẽ nhanh chóng trình lên bản vẽ, đốc thúc xây dựng, tuyệt không phụ hoàng ân. . .”

Công bộ vốn là bộ có địa vị thấp nhất trong Lục bộ, suốt ngày chạy khắp nơi làm việc, còn chẳng bao giờ chiếm được lợi lộc gì.

Giờ được đích thân hoàng đế giao cho xây Lưu Phương quán, lại còn là cung điện đầu tiên ngài muốn xây kể từ khi đăng cơ, địa vị của việc này đương nhiên chẳng tầm thường. Với họ mà nói, đây chính là cơ hội *lưu danh thiên cổ*!

Dĩ nhiên, ngoài việc lấy lòng hoàng thượng, cũng có thể kiếm được chút “dầu nước”.

Thật là dịp vừa có danh vừa có lợi.

Nhưng Hộ bộ Thượng thư Khúc Trí thì chẳng cười nổi.

Lão ta phụ trách quốc khố, chủ quản tài chính của quốc gia, bản tính keo kiệt, vốn không muốn chi ra đồng nào.

“Hoàng thượng sao lại đột nhiên muốn xây Lưu Phương quán?”

Lão uyển chuyển khuyên nhủ: “Hiện nay nạn châu chấu ở Ô Châu vẫn chưa giải quyết xong, ngân khố quốc gia thực sự eo hẹp, mong hoàng thượng thương tình cân nhắc.”

“Mấy lời ấy của Khúc đại nhân, thật không đúng chút nào.”

Mạnh Chí Ngang lập tức phản bác: “Không nói hoàng thượng đăng cơ đã mười mấy năm mà chưa từng xây hành cung hay điện các gì, nay chỉ xây mỗi một Lưu Phương quán mà Hộ bộ các người cũng không bỏ ra được chút tiền, truyền ra ngoài chẳng phải khiến thiên hạ chê cười sao?”

Công bộ Thị lang Tào Thành Hãn cũng nói theo: “Nam Tuyền quán vốn là phúc địa của hoàng gia, để hoang phế như thế thật đáng tiếc. Nay Hoàng thượng muốn tu sửa Nam Tuyền quán, đổi tên thành Lưu Phương quán, là việc liên quan đến uy nghi của Hoàng gia, thậm chí có thể liên hệ tới việc kế thừa hoàng tự. Khúc đại nhân, ngài nên cẩn trọng lời nói thì hơn.”

“Tào Thị lang nói vậy là nặng lời rồi. Hậu phi của Hoàng thượng vốn ít, hiện chưa có hoàng tự, lại thêm Hoàng thượng không được gần nữ sắc, mấy lần còn cho cung nữ xuất cung, nay trong Hoàng cung trống không biết bao nhiêu điện, thật sự chẳng nên phí thêm ngân khố để xây mới.”

“Ý Khúc đại nhân là, hoàng thượng ở không hết cung điện thì không được xây sao?”

“Không phải đang có nạn châu chấu ở Ô Châu sao? Giờ mà xây cung điện, truyền ra ngoài, chỉ e là ảnh hưởng đến thanh danh của Hoàng thượng.”

Thế là Hộ bộ và Công bộ tranh cãi ầm ĩ.

Hạ Doanh không ngăn cản.

Hắn ngồi trên long sàng, chống trán, nghe tiếng cãi nhau mà tâm đã bay đi nơi khác.

Hắn nghĩ đến Tang Yên.

Trước đây từng bắt nàng “phản tỉnh”, kết quả là khiến nàng phát bệnh.

Lần này lại bảo nàng phản tỉnh . . . nàng vốn là người đa sầu đa cảm, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện thì sao?

Nghĩ đến đó, hắn chẳng còn tâm trí bàn việc xây cất cung điện nữa, chỉ nói: “Thôi được. Để trẫm suy nghĩ thêm.”

Các quan viên Công bộ đều ngơ ngác.

Còn quan viên Hộ bộ thì mừng ra mặt: “Hoàng thượng anh minh.”

*

Hoàng thượng anh minh kia trở về điện Thanh Ninh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hạ lệnh truyền Tang Yên đến.

Khi Tang Yên bước vào, liền thấy Hạ Doanh đang bôi t.h.u.ố.c ngọc sương cao, áo ngoài đã cởi, áo trong bằng lụa trắng như tuyết khẽ mở, lộ ra xương quai xanh thanh tú và cơ n.g.ự.c rắn chắc.

Nàng liếc một cái, rồi lập tức quay đi, thầm lẩm bẩm trong lòng: Cái quỷ gì đây? Dùng mỹ nam kế chắc? Ừ thì thân hình cũng không tệ, mặc đồ thì gầy mà cởi ra lại có thịt. Mái tóc đen dài buông xuống, mỹ nam cổ điển đẹp đến mức muốn cho 10 điểm tạo hình luôn.*

“Tham kiến hoàng thượng. . .”

Nàng hơi cúi người, qua loa hành lễ.

Hạ Doanh ngồi trên long sàng, mặt không biểu cảm, nhìn nàng hỏi: “Nàng có biết vì sao trẫm gọi nàng tới không?”

Tang Yên thật sự không biết, đành lắc đầu.

Nhưng nàng nhận ra có điều bất ổn, cẩu hoàng đế này hình như bị cái gì đó kích thích, nhìn rất nguy hiểm.

Mà trực giác của nàng từ trước đến nay đều cực kỳ chuẩn.

Quả nhiên, giây sau liền nghe hắn nói——

“Trẫm muốn sủng hạnh ngươi.”

“Cái gì?”

Tang Yên giật mình trừng lớn mắt.

Bước chân không kiềm được lui về phía sau.

Hạ Doanh lại đột nhiên đứng dậy, từng bước áp sát nàng: “Không phải nàng từng nói muốn làm phu thê sương sớm với trẫm sao? Trẫm thành toàn cho ngươi.”

Tang Yên: “. . .”

Cảm ơn, nhưng thật sự không cần.

“Hoàng thượng, ngài đừng qua đây, bình tĩnh một chút.”

Nàng vừa lùi vừa nghĩ cách: “Hoàng thượng, thân thể của ngài. . .”

“Trẫm đã bôi ngọc sương cao rồi. Dù có tái phát bệnh, trẫm cũng chịu được. Chỉ cần không c.h.ế.t, vậy thì chẳng có gì ngăn được trẫm nữa.”

“Hoàng thượng mà sớm có quyết tâm như vậy, thì còn lo gì không có hoàng tự?”

Trời ạ, nàng đúng là điên rồi.

Tình huống này mà còn rảnh lo cho việc nối dõi của hắn?

Chắc là bị nhập hồn thánh mẫu mất rồi.

“Phải. Trẫm đúng là nên sớm quyết tâm như thế. Nói không chừng giờ ngươi đã mang long thai rồi.”

“. . .”

Đệt.

Cái tên cẩu hoàng đế này thật hết t.h.u.ố.c chữa.

Thấy bộ dáng của hắn như bá vương ngạnh thượng cung, Tang Yên sợ quá, liếc thấy một thanh kiếm đặt bên, lập tức lao tới rút ra, chĩa thẳng vào hắn: “Hạ Doanh, ngươi làm vậy khác gì bọn ác bá, đăng đồ tử háo sắc!”

Lúc hoảng loạn, nàng thậm chí gọi thẳng cả tên hắn.

“Nàng muốn g.i.ế.c trẫm?”

Hạ Doanh chẳng thèm để ý chuyện nàng phạm thượng tục danh của hắn, ánh mắt chỉ dừng trên mũi kiếm đang chĩa vào mình, giọng khinh miệt, lại xen chút hứng thú tò mò: “Đến đây, để trẫm xem gan của nàng, bị trẫm nuôi đến mức nào rồi.”

Tang Yên: “. . .”

Nghe kiểu gì cũng thấy hắn đang kiêu ngạo thế nhỉ?

Tên hoàng đế này chắc chắn có xu hướng thích bị ngược.

“Hoàng thượng. . .”

Mũi kiếm đã chạm đến n.g.ự.c hắn.

Lớp áo mỏng tang.

Một giọt m.á.u tươi thấm ra đỏ rực.

Thế mà hắn vẫn tiến lên.

Tang Yên lùi dần, giọng run: “Hạ Doanh! Ngươi điên rồi sao!”

“Trẫm quả thật là điên rồi.”

Hạ Doanh nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười mang theo bi thương, xen lẫn cả nỗi hận vì yêu mà không thể có được: “Nàng không cho trẫm xây Lưu Phương quán, trẫm nghe lời nàng. Nàng bảo trẫm diệt côn trùng cứu dân, trẫm nghe lời nàng. Nàng bảo trẫm an ủi dân bị nạn, trẫm cũng nghe nàng. Trẫm mọi việc đều nghe theo nàng, còn nàng thì sao? Nàng có lần nào chịu nghe lòng trẫm không? Tang Yên, nàng là ai? Nàng thậm chí còn dám đem tấm chân tình của trẫm. . .”

“Hoàng thượng thấy tủi thân rồi sao? Thấy bất công rồi à?”

Tang Yên cắt ngang lời hắn, lạnh lùng giễu cợt: “Hoàng thượng nói vậy là muốn tỏ ý gì? Muốn khoe cái thế cao cao tại thượng của mình? Ngài yêu ta, vậy là ân huệ mà ta phải cảm ơn rối rít? Nhưng Hoàng thượng có biết không? Ta ước gì ngài chỉ là một người bình thường, thậm chí là tiểu tư của ta. Khi ấy, nếu ta cho ngài một chút yêu thương, có phải ngài cũng sẽ run rẩy biết ơn, khúm núm coi đó là vinh hạnh không?”

Nói rồi, nàng ném thẳng thanh kiếm xuống đất, giọng trầm lại: “Thôi thì nói cho rõ cũng tốt, Hạ Doanh, chỉ cần một ngày ngài còn là Hoàng thượng, ta và ngài sẽ chẳng bao giờ có thể bình đẳng. Ta cũng chẳng thể nào mở lòng thật sự với ngài.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.