Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 47: Sợ Vợ
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:35
Chương 47: Sợ vợ
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hạ Doanh nghe vậy, trong lòng vừa đau, vừa tủi, hỏi ngược lại: “Nàng cũng biết trẫm là Hoàng thượng ư? Nàng thử nhìn xem, trẫm có còn chút dáng vẻ nào của Hoàng thượng không? Phải, giữa chúng ta đúng là không bình đẳng, nhưng chính là vì nàng ở trên cao cao tại thượng, còn ta chỉ biết ngước lên chờ nàng rủ lòng thương xót.”
Hắn xúc động đến mức quên cả xưng “trẫm”, buột miệng nói “ta”.
Tang Yên không để tâm đến chi tiết nhỏ này, tỉnh táo đáp lại: “Không. Là vì Hoàng thượng thích ta, nên mới nâng ta lên cao. Một khi ngài không còn thích nữa, ai biết ta sẽ ngã t.h.ả.m đến mức nào?”
Càng leo cao, ngã càng đau.
Tình yêu của đế vương, chẳng khác gì múa trên lưỡi dao, vừa rực rỡ, vừa trí mạng.
Không…
Bây giờ đã đủ để nàng cảm thấy đau rồi.
“Hoàng thượng, nếu ngài muốn ta nói rằng ta thích ngài, thì được, ta thừa nhận, ta thích ngài. Nhưng thích, không phải là tất cả. Cuộc đời còn nhiều điều đáng để theo đuổi hơn là tình yêu. Ngài nên suy nghĩ kỹ đi.”
Dứt lời, nàng quay người rời đi.
Hạ Doanh vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc nàng nói thích mình, giọng vui hẳn lên: “Vừa rồi nàng nói thích ta, có đúng không?”
Hắn đuổi theo, nắm lấy tay nàng.
Tang Yên vội giật ra, cau mày: “Hoàng thượng chỉ nghe được mỗi câu đó à?”
Hắn gật đầu, nghiêm túc đến buồn cười: “Ừ. Nàng còn nói gì nưax sao? Có gì quan trọng hơn câu đó không?”
Tang Yên: “. . .”
Đương nhiên là có!
Cái đồ đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương!
Không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ.
Sự căng thẳng, đối kháng vừa nãy tan biến sạch.
Thậm chí ánh mắt Hạ Doanh còn mềm đi, giọng thấp hẳn: “Ta nghe thấy rồi, nàng nói thích ta. Lời đã nói ra, không được nuốt lại.”
Tang Yên: “. . .”
Nàng không muốn đôi co nữa, quay lưng bước đi.
Hạ Doanh lại đuổi theo, vừa định kéo tay nàng, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng chặn lại.
“Ngài muốn phát bệnh thật đấy à?”
“Đây là nàng đang lo cho ta sao?”
Giờ thì hắn quên luôn cả từ "trẫm".
Tang Yên cũng chẳng buồn nhắc, chỉ lạnh giọng: “Nếu nghĩ vậy mà ngài thấy vui thì cứ nghĩ thế đi.”
Dù sao, nàng cũng thật sự không muốn hắn phát bệnh, chuyện hắn phát bệnh đau đớn, ngứa, rồi nôn mửa, trông chẳng khác gì tra tấn.
Ngày trước Tang Nhược Thủy vì thế mà khóc không ít.
Hạ Doanh không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nghe giọng nàng hờ hững, liền hụt hẫng: “Nàng nói vậy, chẳng khác nào bảo ta đang tự mình đa tình.”
Tang Yên đáp: “Hoàng thượng có thể lựa chọn không tự mình đa tình mà.”
Chỉ cần ngài đừng thích ta nữa là được.
“Nàng nói nghe cứ có cảm giác âm dương quái khí?”
Hạ Doanh nhìn nàng chăm chú, thấy rõ nàng nàng nói miệng một đường lòng lại nghĩ một nẻo, bèn bật cười: “Thôi được, dù là ta tự đa tình, ta vẫn muốn nàng vui. Nói đi, làm sao nàng mới vui? Hay là thăng vị cho muội muội nàng?”
Tang Yên ngẩn người: “Liên quan gì đến Tang phi?”
Hạ Doanh nghiêm túc đáp: “Nàng ta địa vị cao, thì địa vị của nàng cũng cao theo.”
Tang Yên xem thường: “Ta thấy địa vị của ta hiện giờ cũng cao lắm rồi.”
Trong cung, ai thấy nàng mà chẳng cúi đầu gọi một tiếng “chủ tử”?
Chỉ có Hoàng đế này là đầu óc bị tình ái làm mờ, quy củ cũng chẳng thèm để ý nữa.
Hạ Doanh quả thật không màng đến quy củ, vẫn rất thản nhiên: “Ai bảo trẫm không thể phong vị cho nàng, đành phong cho muội muội nàng thôi.”
Tang Yên: “. . .”
Ra là lỗi của nàng cả.
Nàng tức đến bật cười: “Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi lối về nhỉ, đúng là nhân từ rộng lượng.”
Hạ Doanh nghe ra trong lời nói có gai, liền hỏi lại: “Nàng không muốn trẫm phong thưởng cho nàng ta sao?”
Tang Yên nghẹn lời.
Dù sao cũng là thân tỷ muội, nàng không thể ngăn cản tiền đồ của nàng ta được.
Chỉ là, với tính khí kia của Tang Nhược Thủy, nếu địa vị tăng cao, e rằng càng thêm kiêu căng ngạo mạn.
“Hoàng thượng là quân vương đứng đầu cả thiên hạ, muốn làm gì thì làm, cần gì phải nhìn sắc mặt ta?”
“Nàng cũng biết là ta luôn nhìn sắc mặt nàng à.”
Hạ Doanh cảm khái: “Ta có cảm giác rằng trước mặt nàng, ta chẳng còn là Hoàng đế, thậm chí còn chẳng bằng những nam nhân ngoài kia.”
Tang Yên chau mày không hiểu: “Sao Hoàng thượng lại nói thế?”
Hạ Doanh đáp: “Vì ta sợ vợ. Trong cả Đại Hạ, sợ là không tìm được người nào sợ vợ như ta.”
Tang Yên: “. . .”
Lại nữa rồi. Cái tên Hoàng đế này lại thả thính nàng.
Hừ!
Nàng không hùa theo, chỉ nói: “Hoàng thượng nói vậy là sai rồi. Ai bảo sợ vợ là xấu? Trên đời này không có nam nhân sợ vợ, chỉ có nam nhân yêu vợ thôi. Đó không phải là sợ, mà là yêu.”
“Nếu nàng đã nói như thế, hẳn là nàng cũng biết ta yêu nàng đến mức nào rồi.”
Tang Yên: “. . .”
Rồi, lại bị hắn dẫn dụ đi xa.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu tâm cơ vậy chứ?
Tang Yên thở dài: “Hoàng thượng vẫn là khác với những người kia.”
Hạ Doanh cũng thở dài theo: “Nói tới nói lui, lỗi là do ta làm Hoàng thượng.”
Tang Yên lắc đầu, nghiêm giọng: “Không phải, Hoàng thượng sa vào tình ái mới là sai. Ta nói rồi, trên đời còn có rất nhiều thứ đáng giá để theo đuổi hơn tình yêu.”
Nàng cố kéo chủ đề về hướng nghiêm túc, nhưng Hoàng đế này đúng là kẻ bị tình ái làm cho mờ mắt, không hề phối hợp.
“Nếu ngay cả tình yêu ta cũng không dám theo đuổi, thì còn mặt mũi nào nói đến chuyện khác?”
“. . .”
“A Yên, nàng cao thượng, nàng vĩ đại. Nàng thành toàn cho ta, thì ta cũng có thể thu lòng mình lại, mà thành toàn cho thiên hạ.”
Tang Yên: “. . .”
Xác nhận rồi, đấu võ mồm với hắn, nàng không phải là đối thủ.
Muốn thuyết phục Hoàng đế, nàng thật sự không đủ trí tuệ.
"Hoàng thượng quá đề cao ta rồi."
Tang Yên dứt khoát lấy cớ: “Ta muốn đi nhà xí. Xin thứ lỗi, không bồi tiếp nữa.”
Nói xong, nàng quay người bỏ chạy.
Hạ Doanh cũng không ngăn trở, chỉ nhìn dáng vẻ lảo đảo chạy trốn của nàng, khoé môi mang theo nụ cười khổ xen lẫn sự cưng chìu. Thôi vậy, cứ để nàng đi đi. Hôm nay cố ý dọa cho nàng một trận, có thể nghe nàng thừa nhận mình thích hắn, đã là niềm vui ngoài mong đợi rồi.
“Người đâu!”
“Có nô tài.”
Bùi Mộ Dương cười hì hì chạy vào: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Hạ Doanh nói: “Truyền chỉ xuống, mai trẫm sẽ đến Long Thiền Tự cầu phúc.”
Thiên hạ lắm dị sĩ thần nhân, hắn không tin không thể phá được lời sấm của Vạn Chương.
*
Tang Yên vén váy, chạy ra khỏi tẩm điện Thanh Ninh, trở về thiên điện của mình.
Ngoài cửa điện, một cung nữ dung mạo thanh tú nhưng rất xa lạ đang quỳ.
Thu Chi đang nói chuyện với nàng ta.
Tang Yên đi lên hỏi: “Thu Chi, có chuyện gì vậy?”
Cung nữ kia không đợi Thu Chi lên tiếng, đã nhào tới quỳ xuống, khóc nói: “Tang chủ tử, xin người cứu lấy nương nương nhà nô tỳ!”
Mặt Tang Yên đầy vẻ nghi hoặc, gần đây đâu có phi tử nào chọc giận Hoàng đế đâu nhỉ?
Cung nữ kia như đoán ra vẻ nghi hoặc của nàng, liền nói tiếp: “Nô tỳ là Vân Tiếu, người trong lãnh cung, nương nương nhà nô tỳ từng là Tuyên quý phi.”
Tang Yên vào cung đã lâu, vẫn giữ thái độ an phận, chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu chuyện thâm cung bí sử hay những mối nợ tình xưa của hoàng đế.
Thu Chi thì khác.
Nàng ấy làm người cẩn trọng, nên cũng biết ít nhiều bí mật trong cung.
Giờ thấy Tang Yên còn mơ hồ, liền ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: “Vị Tuyên quý phi này xuất thân cao quý, trước đây phụ thân nàng là Binh bộ Thượng thư, từng lập đại công trong trận vây g.i.ế.c Bùi Trinh. Vì thế, nàng vừa nhập cung liền được phong quý phi. Chỉ là... nghe nói nàng tính khí cứng rắn, nóng nảy, còn khá dữ, thường động tay chân với hoàng thượng, khiến người phát bệnh nhiều lần. Vài phen như thế, hoàng thượng hết kiên nhẫn, mới đày nàng vào lãnh cung.”
Thực ra, Thu Chi chưa kể thêm rằng sau khi Tuyên Thượng thư tử trận trong một trận chiến, Tuyên quý phi mất chỗ dựa, cũng mất luôn ân sủng.
Tang Yên nghe xong, nhìn Vân Tiếu, hỏi: “Nương nương nhà ngươi sao rồi?”
Người bị đày vào lãnh cung, chắc hẳn dễ gặp phải nhiều nguy hiểm.
Nhưng tìm đến nàng cầu cứu, chẳng lẽ tiếng tăm nàng đã truyền tới tận đó rồi?
Vân Tiếu đáp: “Nương nương nhà nô tỳ bệnh nặng.”
Vừa nói, nàng vừa dập đầu liên tục, khóc lóc cầu xin: “Xin Tang chủ tử thương xót cho nương nương của nô tỳ, giúp nương nương mời một vị ngự y!”
Xem ra cũng là một người hầu trung thành.
Nếu nàng không biết thì thôi, nhưng giờ đã biết, mà lại trong khả năng cứu được, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Tang Yên mềm lòng, gật đầu: “Ta biết rồi. Ngươi về trước đi, chăm sóc nương nương cho tốt, ta sẽ sai người mời ngự y tới.”
“Đa tạ Tang chủ tử.”
“Người đúng là bồ tát sống.”
Vân Tiếu nói thêm vài lời cảm kích, rồi đứng dậy rời đi.
Tang Yên nói được làm được, lập tức sai một tiểu thái giám đi mời ngự y đến.
Một lúc lâu sau, tiểu thái giám mới trở về.
Tang Yên đã dùng xong cơm trưa, đang thong thả ăn nho ướp lạnh.
Chùm nho to, mọng nước, đen bóng như bảo thạch, c.ắ.n một quả, vị ngọt mát nhẹ nhàng khoan khoái lan khắp đầu lưỡi.
Đúng là thứ giải nhiệt tuyệt vời.
Nàng thấy tiểu thái giám mặt đỏ gay, mồ hôi ròng ròng, liền đưa cho y một chùm nhỏ, dịu giọng hỏi: “Tuyên quý phi mắc bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không? Ngự y nói sao?”
Cũng không đến mức vào lãnh cung rồi còn giả bệnh để đoạt sủng đâu nhỉ?
