Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 49: Lãnh Cung
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:36
Chương 49: Lãnh cung
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Lãnh cung hoang tàn, lạnh lẽo. Vừa bước vào, Tang Yên đã thấy một đàn quạ vỗ cánh đạp nước bay lên, dưới đất còn có mấy con chuột nối đuôi nhau chạy tán loạn.
Ôi!
Thứ quái quỷ này mà c.ắ.n một cái, không biết sẽ truyền ra bệnh gì nữa!
Nàng sợ đến đứng sững lại, bảo Thu Chi mau lấy gì đó đuổi chúng nó đi.
Trong lúc luống cuống, người bên trong nghe thấy động tĩnh liền chạy ra.
Trong lãnh cung, có rất nhiều phi tử bị giam giữ.
Bọn họ y phục xốc xếch, tóc tai rối bù, mặt mày tiều tụy, vừa đáng thương vừa điên dại.
“Ha ha ha, lại có người mới đến rồi.”
“Ôi chao, muội muội này xinh đẹp thật đấy, Hoàng đế sao lại nỡ vứt nàng đến nơi này chứ?”
“Nghe nói tên bạo quân đó mắc bệnh lạ, căn bản không thể chạm vào nữ sắc, ha ha, chỉ có thể nhìn mà không được ăn, thì có thể có bao nhiêu tình cảm?”
“Một đêm phu thê ân tình trăm ngày, trăm ngày phu thê sâu tựa biển, Hoàng thượng, ngài không cần thần thiếp nữa sao? Thần thiếp thật nhớ ngài quá. . .”
. . .
Có người giơ tay uốn éo như lan hoa, cố làm ra vẻ xinh đẹp, bắt đầu múa hát.
Rồi một nhóm phi tần khác cũng xoay quanh nàng ta, tiếng khóc tiếng hát lẫn lộn, cười cười nói nói, trông chẳng khác gì đang làm pháp sự, vừa điên vừa rợn người.
“Đại Hạ này sắp diệt vong rồi.”
“Bạo quân sắp đoạn tử tuyệt tôn thôi.”
“Ha ha ha ha, ông trời có mắt, nhân gian hết hận rồi. Thôi được, ta đi đây.”
Người nữ nhân ấy vừa cười vừa định lao đầu vào tường.
Vẫn may có người kịp kéo nàng ấy lại: “Tỷ tỷ, ngươi đi như thế này là quá sớm rồi. Ngày tốt phải để chính mắt mà thấy chứ.”
Nàng ấy bị khuyên can, ôm mặt nức nở, ngồi sụp xuống bậc thềm mà khóc.
Tang Yên nhìn thấy mà trong lòng hoảng hốt: thì ra đây chính là kết cục của những người bị giam vào lãnh cung sao? Còn sống mà bị dằn vặt đến phát điên.
“Tang chủ tử. . .”
Âm thanh vui mừng xen lẫn sự kinh ngạc vang lên.
Là Vân Tiếu.
Nàng ta vốn đang chăm sóc cho Tuyên quý phi, nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài xem, không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng của chủ tử mình.
“Tang chủ tử, người đến thăm nương nương phải không? Mau, mời người vào trong. . ."
Vân Tiếu tươi cười nhiệt tình đón nàng vào.
Trong tẩm điện nhỏ,
Một chậu băng không thể nào xua tan hơi nóng.
Không khí oi bức trộn lẫn mùi t.h.u.ố.c đắng khiến người khác nghẹt thở.
Tuyên quý phi, người từng kiêu sa không ai sánh nổi, lúc này đã gầy yếu bệnh thoi thóp nằm trên giường, tay cầm khăn, vừa che miệng vừa ho khan: “Vân Tiếu, là ai vậy?”
Giọng nàng ấy khàn khàn, mệt mỏi.
“Là Tang chủ tử, người đã cứu nương nương.”
Vân Tiếu bưng chén nước, dâng lên.
Tang Yên lòng đầy căng thẳng, theo sau nàng ta, chậm rãi tiến đến trước giường Tuyên quý phi.
Tuyên quý phi có nét giống mỹ nhân vùng Tân Cương thời hiện đại, da trắng, mắt to, sống mũi cao, ngũ quan sáng rỡ và kiều diễm, vô cùng thu hút.
Mà nhà của Tuyên Nhiêu trước kia, đúng là người Tân Cương.
Vậy nên. . . hai người họ có đến tám phần giống nhau.
Chỉ là, Tuyên quý phi trải bao khổ sở trong lãnh cung, lại mang bệnh nặng, nên trông đã gầy rộc đi, nước da trắng bệch như giấy.
Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Tang Yên run lên vì xúc động.
Chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nàng kích động đến mức tay khẽ run, phải nắm c.h.ặ.t t.a.y lại để giữ bình tĩnh. Không thể hỏi thẳng nàng ấy được, người xuyên không thường có ám hiệu thế nào nhỉ?
“Tang Đại tiểu thư?”
Tuyên quý phi gọi Tang Yên một tiếng, rồi lại che miệng ho dữ dội.
Tang Yên nhìn mà không đành lòng, vội hỏi: “Ngươi. . . ổn chứ? Có cần ta cho gọi Ngự y đến xem không?”
Tuyên quý phi lắc đầu, mỉm cười: “Không sao đâu. Ngự y nói bệnh của ta cần tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian. Ồ, đúng rồi, còn chưa cảm ơn người đã gọi Ngự y cứu ta một mạng.”
Nàng ấy nói rồi khẽ ra hiệu cho Vân Tiếu đỡ dậy, định xuống giường hành lễ cảm tạ.
Tang Yên nhìn ra ý đồ của nàng ấy, vội vàng ngăn lại: “Không cần, đừng như vậy, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nàng tiến lên đỡ nàng ấy nằm lại xuống giường: “Ngươi cứ nằm nghỉ đi. Cần gì thì cứ nói với ta.”
Tuyên quý phi không nói về việc của mình, mà hỏi: “Tang Đại tiểu thư đến đây. . . là có chuyện gì sao?”
Tuy bệnh nặng, đầu óc mê man, nhưng tâm trí nàng ấy vẫn sáng suốt, tinh tế khác thường.
Tang Yên thấy vậy, cũng chẳng giấu giếm, thật lòng đáp: “Ta đến đây là muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Nàng cố nén xúc động, giữ giọng thật bình tĩnh, giờ mới thật sự hiểu được câu thơ của người xưa: “Càng gần quê hương càng thấy sợ, chẳng dám hỏi người từ đó đến” là cảm giác gì.
Nhưng dáng vẻ chần chừ ấy của nàng, rơi vào trong mắt Tuyên Quý phi, lại sinh ra hiểu lầm.
“Ta có kết cục như hôm nay, không trách Hoàng thượng.”
“?”
Tang Yên định mở miệng hỏi, thì ngẩn ra: Liên quan gì đến Hoàng thượng?
Tuyên quý phi lại tiếp lời: “Ta nghe Vân Tiếu kể nhiều chuyện về ngươi, khụ khụ, Lệ phi các nàng ấy có thể được ra ngoài cũng là nhờ có ngươi cầu xin trước Thái hậu. Ngươi không hề đố kỵ với chúng ta, chắc cũng sẽ không để tâm đến chuyện hậu cung. Khụ khụ. . . nhưng ngươi lại rất được lòng Hoàng thượng.”
Nói đến Hoàng thượng, ánh mắt nàng ấy thoáng qua một tia bi thương, rồi hóa thành nụ cười nhẹ nhõm: “Hoàng thượng là người cực kỳ bá đạo và tài giỏi, yêu thì muốn sống, hận thì muốn c.h.ế.t. . . Khụ khụ khụ. Ngươi vừa may mắn, vừa bất hạnh.”
Tang Yên: “. . .”
Này người chị em, sao lại lạc đề rồi?
Chúng ta có thể đừng nói chuyện nam nhân tình trường được không?
Tuyên quý phi vẫn tiếp tục: “Ngươi trốn không thoát đâu. Nhưng mà. . . khụ khụ khụ. . . trốn để làm gì chứ? Hoàng thượng là người có thể gắn bó trọn đời. Là ta vô dụng thôi.”
Tang Yên gãi đầu, muốn ngắt lời, nhưng nhìn nàng ấy có vẻ đang khát khao được giãi bày tâm sự, đành thở dài bi thương, nơi này thật sự không phải chỗ cho con người sống.
“Ta rơi vào hoàn cảnh này, không phải vì Hoàng thượng vô tình. Khụ khụ khụ. . . mà là vì ta không có phúc phần ấy. Ngươi đừng nhìn những người đáng thương như chúng ta mà sợ hãi, cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình rồi sẽ như thế. Hoàng thượng sẽ không đối xử với cô như vậy đâu.”
“. . .”
Tuyên quý phi, ngươi tự tin quá rồi đó!
Xin hỏi, từ đâu mà ngươi biết Hoàng thượng sẽ không như vậy với ta?
“Ngươi nhất định đang rất thắc mắc vì sao ta lại nói thế đúng không?”
Nàng ấy dường như đoán được tâm tư Tang Yên, cười khẽ, có chút tinh nghịch: “Ta biết hết đấy. Nhưng không nói cho ngươi đâu.”
Tang Yên: “. . .”
Này này, ta thật sự rất muốn biết mà!
Tang Yên cảm thấy vị quý phi này đúng là một người “diễn sâu”, đợi nàng ấy diễn xong rồi nàng mới nói: “Thật ra thì, ngươi hiểu lầm rồi. Điều ta muốn hỏi, không phải về Hoàng thượng đâu."
Tuyên quý phi hơi ngạc nhiên: “Không phải? Vậy là chuyện gì?”
Tang Yên nghe vậy, lòng bắt đầu chùng xuống, nàng linh cảm rằng hy vọng của mình có lẽ sắp tan biến. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, hỏi nhỏ:
“Ngươi có biết. . . câu trước câu "xem dấu theo góc một phần tư" là cái gì không?"
“Xem dấu theo góc một phần tư?”
Ánh mắt nghi hoặc của Tuyên quý phi khiến lòng Tang Yên lạnh dần đi từng chút một.
Nàng ấy không biết.
Nàng ấy không phải là người bạn thân Tuyên Nhiêu của mình.
Thế giới này không có một người bạn đồng hành nào cả.
“Đây là một bài thơ nổi tiếng sao? Thật xin lỗi, ta ở trong lãnh cung đã quá lâu rồi, chẳng còn biết bên ngoài trông thế nào nữa.”
Nụ cười khổ và giọng điệu tự giễu của Tuyên quý phi như mũi kim chọc vỡ ảo tưởng của Tang Yên.
Tang Yên thất vọng lùi về phía sau, nét mặt trở nên ủ rũ: “Số lẻ biến, số chẵn không biến, xem dấu theo góc một phần tư.”
Tuyên quý phi ngơ ngác hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Tang Yên hoàn toàn lạnh lòng, không giải thích nữa, chỉ nói: “Đêm đã khuya rồi. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta phải về thôi.”
Tuyên quý phi nghe vậy, không ngăn cản, chỉ bảo Vân Tiếu tiễn nàng ra ngoài.
Vân Kiều chứng kiến toàn bộ sự việc, cũng không hiểu gì: “Tang chủ tử đến đây, chỉ để hỏi một câu thơ thôi sao?”
Tang Yên ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên đỉnh, khẽ lẩm bẩm: “Ta cũng muốn hỏi nhiều điều khác. Tiếc là. . .”
Nàng ấy không phải Tuyên Nhiêu.
Dù có ngàn vạn câu hỏi, nàng cũng chẳng thể nói ra được nữa.
Ba người chậm rãi bước ra ngoài.
Một bóng người bất ngờ lao tới, đôi tay dơ bẩn hung hăng bóp chặt lấy cổ Tang Yên, gào lên đầy điên loạn: “Hoàng thượng là của ta! Tiện nhân! Đi c.h.ế.t đi! C.h.ế.t đi!”
