Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 48: Chứng Thực
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:36
Chương 48: Chứng thực
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tiểu thái giám cung kính đón lấy chùm nho, trả lời: “Ngự y nói là do khí nóng nhập thể, sinh ra chứng nhiệt, không xuống nổi giường. May mà chủ tử nhân từ, nếu bệnh tình kéo dài thêm e là không qua khỏi.”
Tang Yên nghe xong, cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đưa tay ra giúp.
Dù sao đó cũng là một mạng người.
“Chứng nhiệt à, ngươi bảo Nội vụ phủ gửi thêm sang đấy ít đá lạnh đi. Còn phương diện ăn uống, cũng phải chú ý hơn.”
“Vâng.”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh lui xuống.
Tang Yên tiếp tục ăn nho.
Nàng vô tình liếc sang thì thấy Thu Chi đang ngồi đối diện, hai tay chống cằm, mắt lấp lánh đầy sùng bái nhìn nàng.
Nàng khó hiểu hỏi một câu: “Có gì sao?”
Thu Chi cười nói: “Tiểu thư càng ngày càng có phong thái của chủ hậu cung rồi.”
Sắc mặt Tang Yên lập tức thay đổi, nghiêm giọng: “Thu Chi, ăn nói cho cẩn thận.”
Thu Chi vội che miệng lại, cúi đầu: “Nô tỳ biết lỗi.”
Tang Yên cảnh cáo tiếp: “Chủ hậu cung là Hoàng hậu, là Thái hậu. Chúng ta chẳng qua chỉ là kẻ tá túc nhờ nơi này. Còn nói năng vô lễ như thế, ta sẽ cho ngươi quay về trang viên.”
Thu Chi hoảng sợ quỳ xuống: “Chủ tử bớt giận, là nô tỳ sai rồi.”
Tang Yên thấy vậy cũng mất hết hứng ăn.
Nàng phất tay bảo nàng ấy đứng lên, rồi lười biếng nằm xuống giường, thảnh thơi chợp mắt.
Nàng ngủ trưa được một canh giờ.
Khi nàng tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa vẫn chói chang, có cảm giác năm tháng đi qua dài đằng đẵng.
Thanh tĩnh như này cũng khá dễ chịu.
Chỉ tiếc, sự thanh tĩnh ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Buổi tối, Hạ Doanh cho người truyền nàng đến cùng ăn tối.
Trong bữa ăn, hắn nhắc đến chuyện Tuyên thị bị đày vào lãnh cung: “Nàng không nên mềm lòng với ả ta. Loại người như Tuyên thị, đáng tội.”
Giọng hắn lạnh lùng vô tình, không một chút thương xót.
Tang Yên nghe mà thấy tim lạnh buốt, không nhịn được nói: “Có lẽ một ngày nào đó, khi Hoàng thượng hết hứng thú với ta, cũng sẽ đối xử như vậy với ta.”
Đôi khi, để biết một người nam nhân có đáng để gửi gắm cả đời hay không, chỉ cần nhìn cách hắn đối xử với những người nữ nhân khác.
Mà Hạ Doanh rõ ràng là người không có lòng trắc ẩn với nữ nhân.
Giống như Tang Nhược Thủy, giống như Lan tần, Lệ phi, đến cả Tuyên thị ngày hôm nay, hắn đều có thể buông bỏ một cách dễ dàng.
Hạ Doanh nghe nàng nói vậy, liền hiểu nàng đang liên hệ đến bản thân.
“Nàng không phải loại người như ả ta, sẽ chẳng làm ra chuyện ngu xuẩn đó. Hà tất phải tự chuốc lấy phiền não vì một người tầm thường?”
Hắn nói rồi dừng lại giây lát, bổ sung: “Nếu nàng lo lắng, trẫm có thể ban cho nàng một chiếu thư miễn tội. Bất kể nàng làm gì, chỉ cần không liên quan đến mưu phản, trẫm đều sẽ bảo toàn cho nàng bình an vô sự.”
Tang Yên giễu cợt: “Nếu hoàng thượng thật sự muốn bỏ rơi một người, dù có chiếu thư miễn tội thì sao? Thiếu gì cách làm cho người ta sống không bằng c.h.ế.t?”
Trước kia, nàng chỉ bị đồn là thất sủng thôi, đã khiến nàng vĩnh viễn không thể quên được khoảng thời gian sống khổ cực đấy.
Hắn tuy không phải kẻ đầu sỏ, nhưng cũng là người dung túng.
“Nói đi nói lại, vẫn là nàng không tin tưởng ta.”
Hạ Doanh thở dài, nhìn nàng nói: “Ta thật sự không làm gì được với nàng.”
Tang Yên lòng đầy mâu thuẫn, cụp mắt xuống, lặng lẽ dùng bữa. Trong lòng có vướng bận, tất nhiên ăn gì cũng chẳng thấy ngon.
Nàng uống một bát canh cá, mất hết cả khẩu vị, ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cung phi nơi lãnh cung, nhan sắc như hoa mà mệnh lại như lá.”
Hạ Doanh: “. . .”
Câu này nghe sao mà tiêu điều đáng thương quá đỗi.
“Thôi được.”
Hắn hỏi: “Nàng muốn sao đây?”
Tang Yên đáp: “Hà tất phải dùng lãnh cung mà giày vò người? Chi bằng trục xuất khỏi cung, trả cho nàng ta một thân tự do chẳng phải hay hơn sao? Thứ ta không có được. . . có lẽ người khác có thể.”
Hạ Doanh nghe vậy, ngược lại hỏi: “Nếu ta thành toàn cho nàng, nàng có thể thành toàn cho ta không?”
Tang Yên không đáp.
Giữa hai người lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
Hạ Doanh cũng chẳng còn tâm trạng ăn, đặt đôi đũa ngà voi xuống, nói: “Chưa từng có ai sống sót bước ra khỏi lãnh cung. Điều ta có thể làm, chỉ là đối xử tử tế với nàng ta.”
Tang Yên cũng không ép hắn phải thả người ra khỏi cung, gật đầu, nói một câu: “Đa tạ.”
Hạ Doanh cười khổ: “Nàng xem, nàng mềm lòng với tất cả mọi người, chỉ riêng với ta là cứng rắn.”
Tang Yên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn, chân thành nói: “Xin lỗi.”
Có lẽ đúng như lời hắn nói, nàng dựa vào sự sủng ái của hắn mà sinh ra cái thói ngang bướng.
“Hoàng thượng đối xử với ta rất tốt, ta hiểu.”
Câu này mang ý lấy lòng.
Hạ Doanh nghe vậy, tâm tình lập tức trở nên khoan khoái vui vẻ ra mặt, cười rạng rỡ: “Nàng biết là tốt rồi. Ngay cả tiên đế cũng chưa từng được ta đối xử như thế.”
Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra sao?
Tang Yên gượng gạo gật đầu cười: “Phải. Là vinh hạnh của ta.”
Hạ Doanh cầm đũa lên, gắp cho nàng một miếng thịt, bảo nàng ăn thêm chút nữa.
Tang Yên chỉ ăn tượng trưng vài miếng, rồi cáo lui rời đi.
Hạ Doanh không ngăn cản.
Ngày mai hắn phải đến Long Thiền tự cầu phúc, tối nay cần xử lý tấu chương cho xong.
“Đều lui xuống cả đi.”
Hắn phất tay ra hiệu, lập tức có tiểu thái giám nối đuôi nhau vào, dọn sạch bàn ăn đầy ắp.
Bùi Mộ Dương lại dâng trà cho hắn súc miệng.
Có thái giám khác bưng nước, để hắn rửa tay.
Hạ Doanh rửa mặt đơn giản, rồi ngồi xuống án thư, cầm lên một quyển tấu chương.
Hắn đọc nhanh, rồi cầm bút viết phê duyệt xuống.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ ra chuyện gì đó, tay khựng lại, quay sang Bùi Mộ Dương, mặt lạnh đi: “Về sau đừng để những kẻ linh tinh tìm đến trước mặt nàng cầu xin. Trẫm không muốn thấy lực chú ý của nàng đặt lên trên những kẻ khác.”
Bùi Mộ Dương: “. . .”
Gã hơi ngẩn ra.
Có cần phải đến mức ấy không?
Tính chiếm hữu của Hoàng thượng quả thật. . . khiến người ta chẳng hiểu sao lại thấy thương cho Tang Yên.
*
Tang Yên trở về thiên điện.
Sau khi rửa mặt, nàng lên giường ngủ.
Trong mộng, nàng lại thấy cảnh cũ.
Vẫn là người bạn thân Tuyên Nhiêu của nàng.
Họ Tuyên vốn rất hiếm gặp. Tuyên Nhiêu thường nói tổ tiên mình là quý tộc.
Thời còn đi học, cả hai đều mê phim cổ trang, thích chơi trò đóng vai trong hoàng cung. Tuyên Nhiêu hay mộng tưởng, khoác tấm ga trải giường, uốn tay Lan Hoa Chỉ, đóng vai Quý phi nương nương.
Mà cô ấy quả thật rất hợp vai Quý phi.
Từ nhỏ cô ấy đã là một tiểu mỹ nhân nổi tiếng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời đầy linh khí, dáng người mảnh mai thướt tha. Khi lớn thêm chút nữa, đám con trai quanh cô đều chẳng dứt được mắt.
Chỉ là cô ấy quên mất, nếu người đẹp mà không có trí tuệ, thì vẻ đẹp ấy chính là tội lỗi.
Đến lúc học trung học, xung quanh cô ấy có quá nhiều chàng trai, vì vậy mà cô chẳng còn lòng dạ nào để học tập.
Khi thi đại học thành tích cô ấy cũng không quá tốt, chỉ đủ vào một trường cao đẳng, đến khi học chuyên ngành thì yêu đương với một thiếu gia nhà giàu chung trường.
Nhưng đối phương chỉ xem cô là trò tiêu khiển. Sau đó, cô m.a.n.g t.h.a.i ngoài ý muốn, không dám vào bệnh viện phá bỏ, tự mình nhảy dây trong căn phòng thuê cũ kỹ, cuối cùng vừa mất con, vừa tổn hại thân thể, chuyện học hành cũng dang dở.
Từ đó, những lá bài tốt của đời cô đều bị xé nát.
Nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.
Tuổi mười tám, mười chín, dẫu có sai, vẫn còn cơ hội để sửa sai.
Cô lại yêu đương, lần này không còn là thiếu gia có tiền nữa, mà là một chàng trai nghèo nhưng chăm chỉ học giỏi. Người ấy thật lòng thương cô, vừa tốt nghiệp đại học đã cưới cô làm vợ.
Những năm đầu, quả thật cô rất hạnh phúc.
Nhưng những sai lầm thời trẻ chẳng hề biến mất. Chúng như quả b.o.m nổ chậm trong đời, đến một ngày sẽ nổ tung, phá hủy hết thảy.
Ban đầu chỉ là cãi vã.
Rồi thành chiến tranh lạnh, ngoại tình, bạo lực.
Cuối cùng là cùng nhau diệt vong.
Tang Yên lại trở về hiện trường đẫm m.á.u năm ấy.
Nàng ra sức đè lên cổ tay Tuyên Nhiêu đang chảy máu, hét lên: “Cố lên! Tuyên Nhiêu, cậu còn đứa trẻ mà! Cậu không thể c.h.ế.t được!”
Nhưng Tuyên Nhiêu đã c.h.ế.t.
Cô nằm yên trong lòng Tang Yên, không một tiếng động, gương mặt tiều tụy mà an tĩnh, vẫn đẹp đến đau lòng.
“Tuyên Nhiêu! Tuyên Nhiêu, đừng mà. . .”
Tang Yên sợ hãi hét to rồi bật dậy, tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Thu Chi nghe động tĩnh, vội vàng thắp đèn chạy sang, dụi mắt hỏi: “Tiểu thư, sao người lại gọi tên Tuyên quý phi?”
“Cái gì?”
Tang Yên trừng lớn mắt: “Tuyên quý phi cũng tên là Tuyên Nhiêu sao?”
Là. . . người bạn thân Tuyên Nhiêu của nàng ư?
Nàng đến thế giới này, chẳng lẽ Tuyên Nhiêu cũng. . .
Không dám nghĩ tiếp, nàng vén chăn lên, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Vì quá gấp, thậm chí quên cả mang giày.
“Tiểu thư, người đi đâu vậy?”
Thu Chi xách giày, vội đuổi theo.
“Lãnh cung!”
Nàng phải đi chứng thực một chuyện.
Ở thế giới này, nàng cô độc quá lâu rồi!
