Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 52: Cầu Phúc
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:36
Chương 52: Cầu phúc
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Tang chủ tử nói vậy là có ý gì? Thận Hình ti chúng thần làm việc, chưa từng xử oan một người nào. Chính vì hoàng thượng tin tưởng Thận hình ti, mới giao vụ án này cho chúng thần.”
Khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lẽo của Vương Lập Sóc vẫn đầy vẻ chính trực.
Nhưng phía sau hắn, lại có thêm t.h.i t.h.ể được khiêng qua.
Khi t.h.i t.h.ể kia đi ngang qua Tang Yên, một bàn tay thõng xuống, năm ngón tay m.á.u me be bét, lộ ra cả xương trắng.
Tang Yên nhìn mà choáng váng: “Các ngươi . . . các ngươi ép cung nhận tội rồi! Các ngươi. . .”
Nàng chịu không nổi kích thích, mắt tối sầm lại, lần nữa ngất đi.
“Tiểu thư!”
“Tang chủ tử!”
Cảnh tượng hỗn loạn.
Cùng lúc ấy, tại chùa Long Thiền.
Trước pho tượng Phật nơi chính điện, Hạ Doanh chắp tay nhắm mắt, quỳ trên bồ đoàn.
Hắn đã quỳ suốt bốn canh giờ, giữa trưa cũng không dùng cơm.
Bùi Mộ Dương cũng quỳ bên cạnh, đói đến bụng sôi ùng ục, đành lén bò dậy, ra ngoài tìm gì đó lót dạ.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa, hắn lại chạm mặt Đại sư Nhất Huyền, vội chắp tay hành lễ: “Nhất Huyền đại sư, hoàng thượng vẫn còn quỳ ở kia, ngài có muốn khuyên nhủ một chút không? Đã bốn canh giờ rồi, dù là thân thể sắt đá cũng chẳng chịu nổi đâu.”
Nhất Huyền đại sư chính là trụ trì của Long Thiền tự, đồng thời cũng là phương trượng do triều đình sắc phong.
Nhất Huyền đại sư tuổi đã gần tám mươi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, thân thể cường kiện, bước đi vững vàng như gió.
Lúc này, ông khoác áo cà sa, một tay cầm trượng Phật, một tay lần tràng hạt, khẽ niệm một tiếng: “A Di Đà Phật. . .”
Bùi Mộ Dương rất sợ tiếp xúc với những người xuất gia như vậy, đành cười gượng theo: “A Di Đà Phật, mong đại sư chỉ điểm đôi điều.”
Ông không nói gì thêm, chỉ chắp tay, bước thẳng vào chính điện.
Trong chính điện, Hạ Doanh vẫn đang quỳ. Thấy đại sư đi tới, hắn liền xoay người, cúi đầu vái một cái: “Đại sư từ bi.”
Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng quỳ trước bất kỳ ai.
Bốn năm trước, khi thu phục Mẫn Châu, trên đường trở về hoàng đô, hắn từng đi ngang qua ngôi chùa Long Thiền này. Khi ấy m.á.u tanh còn vương đầy người, hắn nhất thời nổi hứng mà bước vào, cả người tỏa ra sát khí dữ dội như thể gặp Phật cũng muốn g.i.ế.c.
Nhất Huyền đại sư từng nói, hắn sát nghiệp quá nặng, nên hướng lên trời mà sám hối.
Nhưng khi đó hắn chẳng để tâm, cũng chưa từng quỳ xuống.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì một nữ tử, hắn đã quỳ gần năm canh giờ.
“Nhân sinh như sương sớm, vạn vật đều là mây trôi.”
Giọng đại sư như cảm thán, lại như khuyên nhủ: “Hoàng thượng, người mệnh cứng phúc mỏng, không thể cưỡng cầu.”
Hạ Doanh nghe vậy, thần sắc nghiêm túc hỏi lại: “Trẫm là thiên tử, phúc vận dồi dào, chia cho nàng một nửa thì sao?”
Nhất Huyền đại sư khựng lại, im lặng hồi lâu, rồi khẽ buông hai chữ: “Si nhi.” [1]
[1] Người trẻ dại khờ không hiểu chuyện.
*
Tẩm điện phụ của điện Thanh Ninh.
Tang Yên lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã tối đen.
Nàng nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Thu Chi đang nhào tới, liền mở miệng trước một bước: “Hoàng thượng đã về chưa?”
Thu Chi lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Nếu Hoàng thượng về rồi mà người vẫn chưa tỉnh, nô tỳ e là bị đ.á.n.h c.h.ế.t mất.”
Tang Yên hoàn toàn tin rằng hoàng đế có thể làm ra chuyện ấy, bèn nói: “Nếu ngươi sợ, thì về trang viên đi.”
Thật ra nàng cũng sợ chính mình không bảo vệ nổi nàng ấy.
“Không được.”
Thu Chi quỳ bên mép giường, lắc đầu liên tục: “Tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi. Dù có c.h.ế.t, nô tỳ cũng phải hầu hạ ở bên người.”
Tang Yên không muốn nghe thấy chữ “c.h.ế.t” nữa, bèn phất tay ra hiệu cho nàng ấy đứng lên.
Rồi chợt nhớ đến chuyện ở lãnh cung, nàng buồn bã hỏi: “Người trong lãnh cung còn sống được mấy ai?”
Thu Chi không đáp, chỉ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư vừa mới tỉnh lại, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Nô tỳ không quan tâm bọn họ ra sao. Nô tỳ chỉ mong tiểu thư bình an.”
Nàng ấy nói vậy, hơn nửa là muốn nói lảng sang chuyện khác.
Tang Yên hiểu rõ, e rằng những người trong lãnh cung chẳng ai còn sống sót. Lòng nàng đau nhói, nước mắt cũng trào ra: “Tuyên Quý phi. . . còn sống chứ?”
Nàng thật lòng muốn cứu Tuyên quý phi.
Nếu nàng ấy cũng c.h.ế.t vì mình. . .
Nghĩ đến nữ tử xinh đẹp ấy, nàng lại nhớ đến vị quan Khâm Thiên Giám đã bị đuổi khỏi cung. Không biết Vạn Chương khi đó nhìn thấy gì từ khuôn mặt nàng? Nàng mượn xác hoàn hồn, chắc chắn là kẻ chẳng may mắn. Có lẽ vì thế mà những ai đến gần nàng, đều không có kết cục tốt.
“Không biết.”
“Nô tỳ thật sự không biết gì hết. Không biết gì hết”
Thu Chi nào dám dò hỏi chuyện trong lãnh cung nữa?
Chính mạng nhỏ của mình còn chẳng giữ nổi.
Tang Yên thấy nàng ấy nói vậy, cũng không làm khó: “Nếu ngươi không biết, thì đi hỏi. Thôi, có lẽ ta cũng sai khi bảo ngươi đi.”
Nàng gọi tiểu thái giám từng được cử đi mời ngự y cho Tuyên quý phi.
Tiểu tử ấy tên Phương Nhạc Quý, người trong cung thường gọi là Tiểu Quý Tử.
Tiểu Quý Tử tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mặt tròn mắt tròn, cười lên lộ hai cái răng khểnh nhỏ, nhìn qua đã thấy đáng yêu và có phúc khí.
Cậu ta lanh lợi, sớm đã dò la xong tin, liền cười nói: “Chủ tử yên tâm, vị nương nương đó vẫn còn bệnh, không bị dụng hình, người vẫn ổn. Chỉ là bị hoảng sợ một phen. Nếu chủ tử không yên tâm, nô tài lại mời ngự y đến xem thêm lần nữa?”
Tang Yên rốt cuộc cũng nghe được một tin lành, khuôn mặt thoáng giãn ra, mỉm cười gật đầu: “Được. Đi đi. Từ nay ngươi theo hầu bên ta.”
Đó là chuyện tốt mà người trong cung ai cũng mơ.
Tiểu Quý Tử mừng rỡ, liên tục dập đầu: “Dạ! Tạ ơn chủ tử! Nô tài nhất định hết lòng hầu hạ người.”
Kẻ vui thì có, người buồn cũng chẳng thiếu.
Thu Chi nhìn cảnh ấy, trong lòng càng thêm chua xót, tuy không dám nói gì, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều.
Tang Yên liếc thấy, trong lòng cũng mềm đi đôi chút, liền khẽ cảnh cáo nàng ấy: “Từ nay đừng giấu giếm ta điều gì. Trong hoàng cung này chẳng có bí mật nào cả. Chuyện ta muốn biết, ngươi không nói, tự có kẻ khác nói.”
Thu Chi vừa khóc vừa gật đầu, ấm ức nói:
“Nô tỳ chỉ lo cho thân thể của tiểu thư. Từ ngày người vào cung, hết bệnh lại ngất, thực khiến người ta sợ hãi.”
Tang Yên biết nàng ấy thật lòng lo cho mình, liền mỉm cười tự giễu: “Yên tâm đi. Tạm thời chưa c.h.ế.t được đâu.”
Nàng mệt mỏi, dựa vào gối, nhắm mắt lại.
Thu Chi thấy vậy, không dám quấy rầy nàng thêm, lặng lẽ lui ra chuẩn bị bữa tối.
Tang Yên không có khẩu vị, chỉ uống nửa bát cháo đơn giản rồi bảo hạ nhân dọn dẹp.
Đêm tĩnh lặng.
Nàng ngủ mê man đã lâu, giờ lại chẳng thể chợp mắt, chỉ sai người canh chừng động tĩnh bên chính điện.
Mãi đến canh hai, tức khoảng hai, ba giờ sáng, nàng mơ màng tỉnh giấc, mới hay tin hoàng đế đã về.
Giờ đã quá muộn.
Nàng không cho ai đi gọi hắn.
Không ngờ hắn lại tự đến.
Có lẽ vừa tắm xong, người mặc áo ngủ tơ lụa đen, tóc dài vẫn còn ướt, buông xuống sau lưng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn tuấn tú trắng như ngọc lạnh.
“Sao giờ này còn chưa ngủ?”
“Có chỗ nào không khỏe sao? Trẫm nghe nói lúc chạng vạng nàng lại ngất, đã gọi ngự y chưa?”
Đôi mắt hắn đầy lo lắng, chân thành hiển hiện.
Quả thực, hắn đối với nàng rất tốt, rất dịu dàng, thậm chí so với những người khác còn thể hiện rõ ràng sự sủng ái thiên vị.
Nhưng chính sự thiên vị ấy đã khiến nàng gánh quá nhiều m.á.u và nước mắt.
“Là tâm bệnh, t.h.u.ố.c men vô ích.”
Nàng hạ giọng, giữ vẻ lạnh nhạt: “Nếu hoàng thượng thật lòng quan tâm ta, thì hãy để ta rời cung.”
Đến nước này, chỉ có rời khỏi hoàng cung, nàng mới có thể thoát khỏi vòng xoáy âm mưu, tinh phong huyết vũ.
Nàng thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Hạ Doanh không biết ẩn tình, chỉ nghĩ rằng nàng lại muốn rời khỏi hắn, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Hắn rất muốn hỏi nàng: Trẫm đã làm sai điều gì, tại sao nàng muốn rời khỏi trẫm!
Nhưng nhìn nàng bệnh đến thoi thóp tiều tụy, hắn lại cố nén xuống.
Sắc mặt hắn sa sầm, lồng n.g.ự.c phập phồng, ngọn lửa bị kìm nén trong lồng n.g.ự.c như thiêu đốt đến ruột gan, chỉ chực bùng nổ.
Bùi Mộ Dương trông thấy vậy, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Chủ tử ngàn vạn lần đừng nói những lời như thế. Hoàng thượng sáng sớm nay đã đến chùa Long Thiền vì người mà cầu phúc, quỳ suốt bảy canh giờ đó ạ. Đến lúc đứng dậy còn chẳng bước nổi nữa. Khi tắm, nô tài trông thấy rõ, đầu gối của ngài sưng tím, nhìn mà không nỡ. Người xem, Hoàng thượng một lòng như vậy, sao lại còn muốn đ.â.m d.a.o vào lòng ngài?”
Như để chứng thực lời Bùi Mộ Dương nói, Hạ Doanh bỗng vén vạt áo ngủ, để lộ đôi đầu gối đầy vết bầm tụ máu.
Da hắn vốn trắng, nên hai mảng m.á.u bầm ấy càng trở nên ghê rợn đến khó nhìn.
Tang Yên: “. . .”
Đây rõ ràng là khổ nhục kế!
Tuyệt đối là khổ nhục kế!
