Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 53: Oan Khuất
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:36
Chương 53: Oan khuất
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Hoàng thượng tội gì phải làm như thế?”
Tang Yên không trúng kế, giọng lạnh lùng châm biếm: “Một bên sát sinh, một bên lại cầu phúc, Phật tổ thấy ngài chắc cũng phải tránh xa ba thước.”
Hạ Doanh chưa biết chuyện ở lãnh cung, cau mày hỏi: “Lời này là có ý gì?”
Tang Yên châm chọc cười một tiếng: “Thận hình ti của ngài đã làm ra chuyện gì, Hoàng thượng thật không biết sao?”
Cả lãnh cung, hai mươi ba mạng người!
Tất cả đều c.h.ế.t!
Thận Hình ti nào phải tra án, rõ ràng là nhổ cỏ tận gốc!
Hạ Doanh vừa nghe đến Thận Hình ti, liền hiểu ra mọi chuyện.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, ra lệnh cho hạ nhân đi truyền Vương Lập Sóc tới.
Vương Lập Sóc vẫn đang ở trong cung chỉnh lý hồ sơ vụ án, chưa rời đi, nghe có chiếu truyền, gã lập tức đến ngay.
Thời gian chưa đến một tuần trà.
Gã quỳ xuống hành lễ, dâng hồ sơ lên: “Vụ việc liên quan đến Lệ phi, vi thần chưa kịp thẩm vấn, mọi việc nghe theo lệnh của Hoàng thượng.”
Hạ Doanh nhận lấy hồ sơ, lật xem rất nhanh, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, trầm giọng ra lệnh: “Truyền Lệ phi!”
Hắn xử lý chuyện này ngay tại tẩm điện phụ của Tang Yên.
Tang Yên lặng lẽ nhìn, rồi không nhịn được cất tiếng: “Hoàng thượng cũng cho rằng là do Lệ phi làm sao?”
Hạ Doanh không đáp thẳng, mà hỏi ngược một câu: “Nếu không phải nàng ta, còn có thể là ai?”
Phải rồi.
Nếu không phải Lệ phi, thì còn ai nữa?
Khắp hậu cung đều biết hai người các nàng từng có khúc mắc.
Lệ phi cũng từng bị giam ở lãnh cung.
Nhưng sự thật có đơn giản như vậy?
Liệu có kẻ nào nhân cơ hội đục nước béo cò chăng?
"Nàng cảm thấy không phải nàng ta sao?"
Hạ Doanh dò hỏi ý nàng.
Tang Yên lắc đầu: “Ta không biết. Ta chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ta cũng không biết chỗ nào không ổn.”
Từ trước đến nay, nàng vốn hiền lành, chẳng gây hiềm khích với ai, vậy rốt cuộc là ai muốn hại nàng chứ?
Trong lòng mơ hồ, song nàng biết rõ điều mình nên làm.
“Bất kể là ai, Hoàng thượng, ta không muốn có thêm người c.h.ế.t nữa.”
Chuyện ở lãnh cung đã đủ bi t.h.ả.m rồi.
Hạ Doanh hiểu nàng nhân hậu, nhưng vẫn kiên định: “Trẫm chỉ có thể hứa với nàng, kẻ chủ mưu tội c.h.ế.t không tha, nhưng đồng phạm, trẫm sẽ nương tay.”
Tang Yên: “. . .”
Vậy là vẫn muốn g.i.ế.c Lệ phi sao?
Lệ phi bị thị vệ lôi ra từ trong chăn.
Nàng ta đang ngủ say, hoàn toàn chưa biết tai họa sắp giáng xuống người mình.
Khi bị kéo đến đây, nàng ta y phục xộc xệch, ngay cả giày cũng chưa kịp mang.
“Các ngươi làm gì vậy? Vô lễ! Thả ta ra! Ta là Lệ phi! Các ngươi dám đối xử với ta thế này à!”
Khúc Tuyết Lệ hét lên trong hoảng loạn, bị ném mạnh xuống đất.
Tóc tai càng thêm rối bời, nàng ta ngẩng đầu lên thấy Hoàng thượng cùng người của Thận Hình ti mới biết là chuyện lớn đã xảy ra, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt cầu xin: “Hoàng thượng, thần thiếp đã làm sai điều gì?”
Hai tay nàng ta giữ chặt vạt áo lót trước ngực, chân trần lộ ra ngoài, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Tang Yên thấy vậy, liền bảo Thu Chi mang cho nàng ta một chiếc áo choàng.
Khúc Tuyết Lệ vốn chẳng muốn nhận, nhưng giữa chốn đông người lại có nam nhân, nữ tử phải lấy thanh danh làm trọng, nàng ta đành thấp giọng nói cảm ơn, rồi khoác áo lên người mình.
Hạ Doanh chẳng để tâm chuyện ấy, ném thẳng hồ sơ xuống trước mặt nàng ta: “Tự xem đi!”
Khúc Tuyết Lệ vừa xem xong, liền bật khóc kêu oan: “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan! Thần thiếp thật sự bị oan mà!”
“Chứng cứ rành rành, ngươi còn dám kêu oan!”
Hạ Doanh không tin lời nàng ta, quát lớn: “Khúc thị, ngươi coi như vẫn còn may. Trẫm vừa mới hứa với nàng ấy, sẽ không liên lụy kẻ vô tội. Nay trẫm cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nhận tội, trẫm sẽ không truy xét mẫu tộc của ngươi!”
“Không phải thần thiếp! Thật sự không phải thần thiếp! Xin Hoàng thượng minh giám!”
Khúc Tuyết Lệ vừa hoảng vừa sợ, nước mắt đầm đìa, giọng run rẩy, nói năng chẳng còn kiêng dè gì, trong đầu nghĩ gì đều nói hết ra: “Thần thiếp đúng là có đố kỵ với Tang Yên, nhưng chưa từng muốn hại nàng ấy, thật đấy! Xin Hoàng thượng tin thần thiếp! Hôm đó, người dẫn nàng ấy đi ngang qua Ngự hoa viên, thần thiếp còn đến trước Thái hậu cáo trạng. Thái hậu nói, Hoàng thượng không chán ghét Tang thị, với chúng thần thiếp là chuyện tốt. Chỉ cần người chịu khai giới vì nàng ta, hứng thú đôi chút, thì những người khác trong hậu cung chúng thần thiếp cũng có cơ hội được sủng hạnh. Thần thiếp khi ấy còn thấy khai ngộ lắm! Thần thiếp vẫn đang mong được mưa móc đều dính, sinh cho Hoàng thượng một đứa con, sao có thể hại nàng ấy được chứ!”
Tang Yên: “. . .”
Thì ra Thái hậu lại nghĩ như vậy sao?
Đúng là xem trọng nàng quá rồi.
Hơn nữa. . . mấy lời này mà cũng dám nói ra miệng ư?
Nếu lời của Khúc Tuyết Lệ là thật, dường như nàng ta quả thật không có động cơ g.i.ế.c người.
Vậy ngoài nàng ta, còn ai muốn hại nàng?
“Miệng toàn ô ngôn uế ngữ!”
Hạ Doanh giận dữ quát, bật dậy, mặt mày u ám, sát khí bốc lên: “Ngươi nghĩ nói vậy thì trẫm sẽ tin sao? Khúc thị, nếu ngươi còn cố chấp, vậy cũng chớ trách trẫm vô tình. Người đâu!”
Tang Yên vội cắt lời: “Hoàng thượng định học Thận Hình ti ép cung sao?”
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn khựng lại, ngồi xuống, đưa tay đỡ trán, than khẽ: “Trẫm bị cơn giận làm mờ mắt mất rồi! Nàng nghe xem nàng ta vừa nói gì đi? Thật chẳng biết xấu hổ!”
Khai giới, hứng thú. . .
Dù Tang Yên cũng từng nghĩ như thế về hắn, nhưng nếu người khác dám nghĩ vậy, thì chính là tội!
Đúng là hoàng đế. . . tiêu chuẩn kép hết chỗ nói!
Tang Yên thì chẳng thấy lời ấy có gì đáng giận. Nếu có người cần thấy tức giận, đáng ra phải là nàng mới đúng.
Nàng đã bị người ta xem như món khai vị trước khi hắn ăn chính rồi!
Không biết sau lưng họ còn cười nhạo nàng thế nào nữa!
Tuy trong lòng bực bội, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.
Tang Yên vẫn còn lý trí, nhìn Lệ phi nói: “Nếu ngươi không hại ta, vậy có dám phát thề không?”
Người cổ đại rất mê tín, bình thường sẽ không dễ dàng phát lời thề độc.
Mà hồi nhỏ nàng đúng là đã thấy có người thề độc xong thì gặp xui thật.
Như nhà hàng xóm nàng bị mất 500 tệ, bà thím từng sang đó chơi khẳng định mình không lấy tiền, còn thề: nếu bà ta có lấy thì xuống lầu gãy chân, lên lầu rụng răng. Kết quả chưa đến ba ngày, thật sự xuống lầu gãy chân, khi được đưa đến viện khám, phải lên bậc thang, đang yên đang lành lại không đứng vững, ngã xuống, rớt mất hai cái răng.
Tóm lại, dù là người hiện đại thì cũng chớ nên tùy tiện phát thề.
“Ta dám!”
Khúc Tuyết Lệ giơ tay phát thề ngay: “Ta Khúc Tuyết Lệ hôm nay xin thề, nếu ta từng làm chuyện tổn hại Tang Yên, thì ta không được c.h.ế.t tử tế!”
“Không được c.h.ế.t tử tế như thế nào?”
Tang Yên không hài lòng với lời thề đó, bèn dạy nàng ta: “Ngươi phải nói cho rõ ràng cách c.h.ế.t. Lời thề càng chi tiết thì trời đất nghe càng rõ. À, còn nữa, ngươi phải báo cả sinh thần bát tự của mình, để ông trời tìm cho đúng người.”
Nàng tin nói như vậy, nếu người làm việc sai trái sẽ càng không dám thề.
Quả thật, Khúc Tuyết Lệ nghe xong sắc mặt cũng lộ vẻ sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi giơ tay, đọc ra bát tự sinh thần của mình, rồi còn phát độc thề kiểu như: hồng nhan bạc phận, bệnh tật quấn thân, cả đời lụn bại.
Tang Yên lần này không nói gì nữa.
Khúc Tuyết Lệ thấy nàng im lặng không nói lời nào, tưởng nàng không tin, vừa sợ vừa tủi thân, gấp đến độ bật khóc: “Ta thật sự chưa từng làm. Tang Yên, ngươi tin ta đi, ta thật sự không có! Không phải ta!”
Tang Yên tin nàng ta rồi.
Thật ra từ đầu nàng đã cảm thấy không phải Khúc Tuyết Lệ làm.
“Hoàng thượng, điều tra lại đi.”
“. . . Nàng tin nàng ta nhanh vậy sao?”
Hạ Doanh cau mày, cảm thấy diễn biến như trò hề . . . chẳng lẽ nàng lại mềm lòng muốn cứu Lệ phi?
Tang Yên không phải mềm lòng, chỉ là tiềm thức mách bảo nàng rằng Lệ phi vô tội.
Mà nàng thì lại muốn tin trực giác của mình.
Nhưng đương nhiên, không thể dựa vào trực giác mà thả người được.
Nghĩ một chút, nàng đã có cách: “Nghe nói hoàng thượng đến chùa cầu phúc cho thần thiếp. Đã cầu phúc, ắt là tin vào thần Phật. Sao giờ Lệ phi phát thề, hoàng thượng lại không tin? Hoàng thượng, lòng thành thì linh mà.”
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn nhất thời chẳng nói được gì.
“Hoàng thượng, Tang chủ tử . . .”
Vương Lập Sóc đứng bên quan sát, thấy hoàng thượng hình như có hơi d.a.o động, liền lên tiếng: “Vạn lần không thể vì một lời thề của Lệ phi mà coi như nàng ta vô tội. Bằng không, sau này ai phạm tội cũng phát thề một câu là xong, vậy luật pháp còn đâu?”
Lời này nói rất có lý.
Tang Yên cũng tán đồng, gật đầu: “Vương đại nhân nói không sai. Không thể vì một lời thề mà bỏ qua luật pháp, nhưng nếu luật pháp dựa vào tra tấn ép cung mà thành, vậy còn ý nghĩa gì?”
Nghĩ đến hơn hai chục mạng người bị chôn vùi vì hắn, nàng càng nghi ngờ phẩm cấp của gã, giọng cũng sắc lại: “Không biết Vương đại nhân có cao kiến gì? Muốn xử lý Lệ phi thế nào?”
