Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 54: Lòng Tham

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:36

Chương 54: Lòng tham

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Vương Lập Sóc tất nhiên không dám vượt mặt Hoàng thượng để nói cách xử lý Lệ phi.

Gã chỉ có thể nhìn Hoàng đế, hai tay nắm thành quyền, cung kính hành lễ: “Xin hoàng thượng công bằng minh xét!”

Hạ Doanh nhíu mày, trầm mặc, rõ ràng đang suy nghĩ nên xử trí ra sao.

Tang Yên không muốn lại có người c.h.ế.t hay bị thương, bèn nói: “Dù có khẩu cung nhưng không có nhân chứng, không thể vội kết luận. Cần phải điều tra thêm.”

Thật ra những chuyện trong hoàng cung, càng về sau càng thành một đống rễ bện vào nhau, mơ hồ không rõ ràng.

Như vụ thích sát trước đó, tới giờ vẫn chưa tìm được manh mối.

Hạ Doanh vẫn đang suy tư.

Đúng lúc ấy, Tiểu Quý Tử đi vào truyền đạt: “Hoàng thượng, Tuyên nương nương đến.”

Tuyên Nhiêu?

Không phải bị biếm vào lãnh cung rồi sao?

Còn nương nương cái gì nữa?

Hạ Doanh nhíu chặt mày, sắc mặt không vui: “Nàng ta đến làm gì?”

Tang Yên lập tức nghĩ ra lý do Tuyên quý phi đến, nàng ấy là người duy nhất còn sống sót trong lãnh cung, hẳn sẽ biết được vài chuyện.

“Mau mời nàng vào.”

Nàng ra lệnh trước cả hoàng đế.

Tiểu Quý Tử cũng nghe theo nàng, lập tức đi truyền.

Hạ Doanh nhìn vậy, chỉ cười một tiếng, không nói thêm gì.

Cũng tốt, lá gan nàng được hắn nuôi lớn rồi.

“Thần thiếp . . . khụ khụ khụ . . . tham kiến hoàng thượng.”

Tuyên quý phi được Vân Tiếu dìu vào.

Thần sắc nàng ấy tái nhợt, yếu ớt vô lực, ho khan liên tục.

Hạ Doanh nhìn mà thiếu kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Ngươi đến đây vì chuyện gì?”

Tuyên quý phi nói: “Thần thiếp đến để làm chứng cho Lệ phi, khụ khụ khụ, nàng ấy không hề có qua lại với những kẻ đã làm hại Tang đại tiểu thư.”

Sau khi Lệ phi và những người kia bị biếm vào lãnh cung, Thái hậu vì nể mặt Hoàng đế mà không thả người ngay, để họ ở đó vài ngày chịu khổ rồi mới cho ra.

Cũng chính là mấy ngày đó, Lệ phi cùng những người đó sống chung ra sao, Tuyên quý phi rất rõ.

Hạ Doanh hiểu ra liền hỏi: “Sao ngươi biết nàng ta không qua lại với họ?”

Tuyên quý phi đáp: “Lệ phi tính tình kiêu ngạo, vào lãnh cung rồi, khụ khụ khụ, chưa từng chủ động nói chuyện với các nàng câu nào. Những người đó, khụ khụ khụ, nhiều lần ức h.i.ế.p Lệ phi, Lệ phi đều trốn vào chỗ thần thiếp. Thần thiếp có thể làm chứng, nàng ta với những người đó . . . khụ khụ khụ . . . và cả kẻ tập kích Tang đại tiểu thư tối qua không hề quen biết, càng không thể mua chuộc để g.i.ế.c người.”

Hạ Doanh nghe xong, mắt tối lại, hỏi: “Theo lời ngươi nói, ngươi có ơn với Lệ phi, nhưng Lệ phi ra khỏi lãnh cung rồi lại không chiếu cố ngươi chút nào. Thậm chí ngươi bệnh nặng như thế, nàng ta cũng không giúp. Vậy sao ngươi còn muốn nói giúp cho nàng ta?”

“Hoàng thượng hiểu lầm rồi.”

Tuyên quý phi ho đến mức không đứng thẳng nổi, gương mặt trắng bệch đáng sợ: “Thần thiếp, khụ khụ khụ, nói ra điều này không phải vì Lệ phi, mà là vì Tang đại tiểu thư . . . khụ khụ khụ . . . Như ngài đã nói, Tang đại tiểu thư có ơn với thần thiếp. Chính vì mang ơn, thần thiếp không thể . . . khụ khụ khụ . . . để kẻ thật sự phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu không, Tang đại tiểu thư vẫn sẽ còn gặp nguy hiểm.”

Hạ Doanh nghe đến đây, đã tin hơn phân nửa.

Nhưng nghĩ đến bản án do Vương Lập Sóc trình lên, hắn lại nói: “Trong án tông được trình lên, ngươi không nói như vậy.”

Lời khai của Tuyên quý phi trong án tông là: bệnh lâu bất tỉnh, hoàn toàn không biết gì.

Giờ thì xem như lật đổ khẩu cung trước đó.

“Hoàng thượng minh xét, thần thiếp . . . khụ khụ khụ . . .”

Nàng ấy ho không ngừng nổi.

Hạ Doanh thấy nàng ấy sắp nghẹn đến c.h.ế.t, vội bảo người dâng cho nàng ấy một chén trà.

Tuyên quý phi tạ ơn, nhận lấy, nhưng vẫn không uống, mà tiếp tục nói: “Thận hình ti hình phạt nghiêm khắc . . . khụ khụ khụ . . . thần thiếp sợ hãi, không dám nói nhiều.”

Hạ Doanh cũng đoán được nguyên do, không hỏi thêm gì, phất tay: “Trẫm biết rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Tuyên quý phi được Vân Tiếu đỡ lui ra.

Nàng ấy đi rồi, cục diện cũng có chuyển biến.

Hạ Doanh biết không dễ gì tra ra kết quả, bèn hạ quyết định luôn: “Lệ phi ngôn hành [1] không có quy củ, đố kỵ thành tính, giáng làm Lệ tần, cấm túc ba tháng, đóng cửa tự suy.”

[1] Lời nói và việc làm

Khúc Tuyết Lệ: “. . .”

Nàng ta thật sự là đang ngủ trong chăn, họa từ trên trời rơi xuống.

Khổ cũng chẳng biết kêu với ai.

Đã vậy còn phải tạ ơn: “Tạ hoàng thượng khai ân.”

Tang Yên thấy vậy, cũng không có gì để nói nữa.

Vương Lập Sóc ngược lại còn định nói thêm điều gì, nhưng nhìn sắc mặt hoàng đế, liền đổi giọng: “Hoàng thượng anh minh.”

Làm thần tử, đôi khi cũng phải hồ đồ

Một màn kịch cứ thế tan cuộc.

Kẻ quyền quý bình an vô sự.

Kẻ hèn mọn mất hai mươi ba mạng người.

Tang Yên chờ tất cả rời đi hết, vẫn thỉnh chỉ: “Hoàng thượng, ngài không thấy rằng từ khi ta vào cung, trong cung liền không yên ỏn sao? Có lẽ thật sự là do mệnh cách của ta . . .”

“Mệnh cách của nàng không có vấn đề. Dù nàng mệnh cứng, trẫm là thiên tử, vẫn áp chế được.”

Hạ Doanh thấy nàng đầy vẻ u sầu ảm đạm, giọng hắn cũng mềm lại đôi chút: “Hôm nay trẫm đến Long Thiền Tự cầu phúc cho nàng, Nhất Huyền đại sư cũng nói như vậy. Trẫm áp chế được.”

Tang Yên hỏi ngược lại: “Hoàng thượng áp chế được mệnh cách của ta, nhưng có đè xuống được những lòng dạ đang náo loạn vì ta không?”

“Tất nhiên là được.”

Hạ Doanh vô cùng tự tin, mà cũng vô cùng tàn nhẫn: “Nếu áp không được, thì g.i.ế.c sạch là xong.”

Tang Yên: “. . .”

Trời.

Nói chuyện với hắn chẳng bao giờ hiểu cả.

Nàng quyết định đổi phương thức: “Hoàng thượng, phu thê sương sớm không tốt sao?”

Hạ Doanh lắc đầu: “Không tốt. Trẫm không muốn một sớm một chiều, trẫm muốn dài dài lâu lâu.”

Tang Yên không nhịn được giễu cợt: “Hoàng thượng, lòng tham của ngài lớn quá đấy.”

Hạ Doanh thở dài: “Nếu có thể, trẫm còn muốn chia chút lòng tham này cho nàng.”

Tang Yên: “. . .”

Nàng không cần tham vọng gì hết.

Nàng chỉ muốn làm cá mặn, nằm ngang, mặc kệ đời.

Tiếc là, chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Hoàng thượng, tham quá không có kết cục tốt.”

“Kết cục của trẫm có tốt hay không, còn phải nhìn vào nàng.”

“ . . . ”

Tang Yên cãi không lại hắn, bực c.h.ế.t đi được, phất tay: “Hoàng thượng về đi. Ta muốn ngủ.”

Hạ Doanh cũng mệt, đã vất vả cả ngày, bèn gọi Thu Chi vào chăm sóc nàng, rồi mới rời đi.

“Chân hoàng thượng . . .”

Thu Chi nhìn theo bóng Hoàng đế rời đi, không nhịn được lầm bầm: “Xem ra là thật sự quỳ lâu, đi lại đều cứng ngắc. Trông dáng vẻ chắc đau lắm nhỉ. Không biết ngài ấy có bôi t.h.u.ố.c giảm đau tan bầm không. Cũng không nghe nói Tuyên ngự y được gọi đến.”

Tang Yên: “. . . đừng nói nữa.”

Nghe vậy, trong lòng nàng cũng không mấy dễ chịu.

Vài câu của Thu Chi khiến nàng cảm giác . . . hình như mình thật sự đối xử với hắn không tốt.

Hắn đến Long Thiền Tự cầu phúc cho nàng, quỳ nhiều canh giờ như vậy, về cung rồi vẫn còn lo sức khỏe cho nàng, chạy đến xem nàng . . .

Còn nàng thì lại trách hắn vì mấy chuyện khác.

Không khác gì bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa.

Chỉ biết hung hăng trong cái ổ của mình.

Haiz.

Nàng phiền muốn c.h.ế.t.

Cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau

Dĩ nhiên là dậy muộn.

Vừa mở mắt ra, đã thấy Tang Nhược Thủy ngồi trên ghế đối diện, đang trừng trừng nhìn nàng.

Dọa người.

Nàng ta nhìn nàng bao lâu rồi?

Nhìn kiểu đó để làm gì?

Tang Yên ngồi dậy, cau mày hỏi: “Sao ngươi ở đây? Có chuyện gì không?”

Không hiểu sao nàng ngày càng không thích Tang Nhược Thủy.

Nhưng vì quan hệ giữa nàng ta của nguyên chủ, vẫn phải chu toàn một hai.

“Tỷ nói gì vậy? Không có việc thì không thể đến thăm tỷ à?”

Tang Nhược Thủy nói vậy, nhưng cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói tỷ vì Lệ phi . . . không, giờ là Lệ tần rồi, cầu tình cho ả. Tỷ cứu ả để làm gì? Phụ thân chúng ta bị Khúc Trí đè ép nhiều năm như vậy, giờ mới nhìn thấy cơ hội, sao tỷ lại . . .”

Nàng ta vốn tưởng rằng Khúc Tuyết Lệ gặp chuyện, họa sẽ liên lụy đến Khúc Trí, còn phụ thân sẽ có cơ hội leo lên.

Ai ngờ Tang Yên lại phá hỏng hết.

Thật sự tức muốn c.h.ế.t!

“Tỷ đúng là nhân từ, tốt bụng, vĩ đại và vô tư nhỉ.”

Nàng ta nén giận, nhưng giọng điệu không kìm nổi sự mỉa mai: “Chỉ tiếc cho phụ thân, lại phải chịu thua dưới tay Khúc Trí rồi.”

Tang Yên cảm thấy Tang Nhược Thủy đến để hỏi tội.

Nàng cũng chẳng chiều theo, nói thẳng: “Lệ phi không định g.i.ế.c ta. Nàng ta không phải kẻ chủ mưu sau màn.”

Tang Nhược Thủy nghe vậy thì bật cười, bị chọc tức đến cười: “Tỷ nghĩ ta muốn tìm kẻ đứng sau? Ta là muốn phụ thân có cơ hội thăng chức! Sao tỷ không hiểu dụng tâm lương khổ của ta vậy? Hoàng thượng không điều tra tiếp, tỷ còn không hiểu sao?”

Tang Yên: “. . .”

Hiểu cái gì?

Nàng ngơ ngác: “Ý ngươi là gì?”

Hoàng thượng biết Lệ phi vô tội, vậy chẳng lẽ hắn cũng muốn nhân chuyện này đẩy Khúc Trí đi lót đường?

Tang Nhược Thủy vẫn còn tức, không muốn giải thích thêm, chỉ nói: “Tỷ vốn thông minh, tự mình suy nghĩ thật kỹ đi.”

Nói xong, nàng ta đứng dậy định rời khỏi.

Ngoài điện

Bùi Mộ Dương ôm một con mèo trắng muốt bước vào.

Con mèo ấy có đôi mắt xanh trong như nước, lấp lánh xoay tròn, trông cực kỳ linh động.

"Meo meo, meo meo. . ." 

Nó kêu hai tiếng, bất ngờ nhảy ra khỏi lòng Bùi Mộ Dương, lao thẳng về phía Tang Yên.

Tang Yên vốn hơi sợ mèo.

Một là sợ nó cào c.ắ.n người;

Hai là sợ . . . động vật hoang có thể mang vi khuẩn ấy!

"Bắt nó lại!"

"Đừng để nó chạy qua đây!"

Nàng hoảng hốt kêu lên, vội nhảy lên giường để tránh.

May mà giữa đường bị Tang Nhược Thủy ôm lấy.

Tang Nhược Thủy rất thích con mèo này, lập tức nói: Tỷ tỷ hình như sợ mèo, vậy không bằng đưa cho ta đi."

"Không được! Không được! Chủ tử không thể tặng người khác!"

Bùi Mộ Dương lập tức từ chối, giải thích: "Con mèo này là Hoàng thượng mang về từ Long Thiền tự. Nghe nói nó quanh năm tắm trong Phật pháp, trên mình có khí lành, có thể trừ tà trấn sát, mang lại vận may".

"Hóa ra con mèo này quý trọng như vậy."

Trong lòng Tang Nhược Thủy chua xót, tự cười giễu mình: "Hoàng thượng ban thưởng thứ tốt cho tỷ, ta nào dám nhận."

Nói xong, nàng ta liền ném con mèo lên người Tang Yên.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.