Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 58: Hỷ Sự

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:37

Chương 58: Hỷ sự

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

"Vậy thì uống vài chén nhỏ thôi."

Đúng giờ ăn trưa.

Hạ Doanh cho truyền ngọ thiện vào.

Hai người ngồi đối diện, cùng thưởng thức rượu.

Hạ Doanh giới thiệu: "Rượu này do tiên đế tự tay ủ. Tiên đế yêu rượu như mạng, cũng rất giỏi ủ rượu. Nàng nếm thử một chút xem?"

Hắn rót cho nàng một chén.

Tang Yên cảm ơn, đưa lên nhấp một ngụm, rượu cay đến mức nàng nheo mắt lại.

"Hương vị này . . ."

Thứ cho nàng không nuốt nổi!

Ban đầu nói uống rượu, chỉ là một thí nghiệm nhỏ cho việc sống tùy ý mà thôi, ai ngờ rượu lại khó uống đến vậy.

Thấy nàng nheo mắt trông đáng yêu vô cùng, Hạ Doanh bật cười, khuyến khích: "Nàng nếm thử lại xem. Tuy cay mà thơm, càng uống càng ngon."

Tang Yên lại nhấp thêm một ngụm. Vẫn cay đến mức nheo mắt: "Không được. Ta chịu không nổi hương vị này."

"Vậy xem như nàng không có duyên thưởng thức rồi."

Hạ Doanh nâng chén, uống cạn trong một hơi.

Hắn thích rượu mạnh.

Tiếc rằng . . .

"Rượu này cũng không còn nhiều. Là trẫm sơ ý, sắp bị tên sâu rượu Vạn Chương kia đào lên hết rồi."

Hắn không ngờ Vạn Chương lại biết chỗ tiên đế chôn rượu.

Tiên đế thật đúng là thiên vị hắn ta mà.

Nghe nhắc đến Vạn Chương, Tang Yên bật cười: "Ông ấy là người thú vị."

Nghĩ đến việc hắn bị phạt canh giữ lăng tiên đế, nàng thuận miệng nói thêm: "Ta nghĩ hắn cũng không để ý việc trông giữ lăng của tiên đế đâu. Chỉ là . . . dù sao ở đấy cũng khá khổ cực. Mong Hoàng thượng cho người chiếu cố một chút."

Hạ Doanh không muốn vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi với nàng, bèn đáp: "Ừ. Nghe nàng."

Rồi ngay trước mặt nàng, hắn hạ lệnh: "Đem mấy vò rượu trẫm cất, mang đến đế lăng cho Vạn Chương."

Hắn hơi lo Vạn Chương uống say rồi nói năng linh tinh, nên dặn thêm: "Bảo ông ta uống tiết chế. Uống say hại thân. Trẫm không muốn nghe tin ông ta c.h.ế.t đâu."

Tang Yên vừa lòng, nở nụ cười: "Hoàng thượng kỳ thực cũng mềm lòng đấy."

Hạ Doanh cảm khái: "Chắc là bị nàng ảnh hưởng."

Tang Yên đùa: "Ta thấy hoàng thượng có vẻ cam tâm tình nguyện."

Hạ Doanh uống thêm một chén, gật đầu: "Ừ. Rất vui. Ta chỉ mong nàng ở bên ngày đêm ảnh hưởng ta."

Tang Yên: ". . ."

Nàng gắp một viên há cảo đặt trước mặt hắn: "Hoàng thượng, bớt uống rượu, ăn thêm chút đồ đi."

Hạ Doanh đáp một tiếng "Được", rồi ăn sạch đồ nàng gắp.

Đó là một bữa trưa tuyệt đẹp.

Không tranh cãi, không nghi kỵ, chỉ có quan tâm lẫn nhau, như một đôi phu thê bình thường.

Ăn xong.

Tang Yên ôm mèo, chuẩn bị ngủ trưa.

Hạ Doanh trở về chính điện, tiếp tục chép kinh.

Bùi Mộ Dương đứng hầu một bên, thấy khóe môi hắn vẫn mang ý cười, không nhịn được hỏi: "Hoàng thượng có hỷ sự gì thế? Nói ra cho nô tài hưởng ké chút lộc."

Hạ Doanh liếc hắn, cười đầy thâm ý: "Trẫm thấy chép kinh hình như cũng có hiệu quả."

Thấy chưa, tâm thành thì linh.

Hắn tin rằng, hắn có thể chờ đến ngày 'tinh thành sở chí, kim thạch vi khai’ [1].

[1] chí thành cảm động trời đất, nỗ lực lớn sẽ vượt qua khó khăn, hoặc tấm lòng chân thành sẽ làm người khác cảm động.

Tang Yên bắt đầu cuộc sống nuôi mèo.

Nàng phát hiện con mèo thấm nhuần Phật pháp này còn 'cá mặn' hơn cả nàng.

Sau khi quen thuộc, nó bám theo nàng còn hơn sam.

Nàng đứng, nó leo lên vai nàng.

Nàng ngồi, nó nằm gọn trong lòng.

Đến khi nửa đêm bị mèo đè tỉnh ba lần . . .

Tang Yên hết chịu nổi, hất nó ra, gọi người: "Thu Chi, bế nó đi, mang đi mau."

Làm bậy hết sức.

Thu Chi biết nội tình, che miệng cười: "Tuyết Đoàn còn là mèo cái đó ạ. Không ngờ lại . . . dính người như vậy."

Nàng vốn định nói là ‘hào sắc’ cơ.

Nhưng sao có thể nói một con mèo háo sắc được chứ?

Tư tưởng nàng vẫn rất sạch sẽ đấy nhé.

Chắc nó chỉ dính người thôi.

"Dù sao ngươi cũng mang đi. Tối nay ta không muốn thấy nó nữa."

"Vâng."

Thu Chi bế mèo đi, nhốt vào lồng.

Lồng của Tuyết Đoàn là lồng vàng, lót lụa, sạch sẽ thơm tho, có đồ chơi mềm bằng nhung, còn tốt hơn cái ổ ở Long Thiền Tự gấp mấy lần.

Nhưng nó không thích.

Nó kêu meo meo không ngừng.

Tang Yên bị nó quấy rối đến mất ngủ, đành bò dậy, dạy dỗ nó: "Ngươi yên lặng một chút được không? Còn kêu nữa ta sẽ không cần ngươi nữa. Ta đưa ngươi cho Đại Bạo Quân. Cho hắn c.h.é.m đầu ngươi."

"Meo . . . meo . . ."

Mèo con mở đôi mắt xanh biếc, hai chân chắp lại như đang van xin.

Tang Yên không chịu nổi dáng vẻ nũng nịu ấy, chỉ đành thả nó ra, nhưng cảnh cáo kỹ càng:  "Tuyết Đoàn, ngươi không được leo lên người ta! Càng không được đè ta! Biết chưa?"

Nàng đặt nó xuống bên cạnh, chạm nhẹ lên đầu nó, dạy dỗ vài câu rồi mới nhắm mắt ngủ.

Con mèo cuộn tròn bên cạnh cánh tay nàng, kêu hai tiếng meo meo, rồi rũ đầu xuống.

Nó không leo lên nữa.

Nhưng đợi trời vừa sáng, nó lại leo lên.

Tang Yên bị đạp tỉnh, nhột nhột đau đau, tuy vẫn trong phạm vi chịu được, nhưng cũng tiêu hao hết kiên nhẫn của nàng.

Nơi đó của nữ t.ử thật sự rất yếu ớt.

Con mèo này đúng là dạy thế nào cũng không sửa.

Nàng tức mình đẩy nó ra, chẳng còn muốn vuốt ve nó nữa.

Phải dạy cho nó một bài học.

Nhưng nó lại quá dính người.

Đi đâu cũng theo đó.

Không còn cách nào, Tang Yên đành trốn sang Lãnh cung.

Chủ yếu trong hoàng cung, nàng cũng chỉ quen biết với Tuyên Nhiêu, cũng dễ nói chuyện nhất.

Lãnh cung đang được tu sửa.

Tuyên Nhiêu không nằm trong điện, mà dọn ra ngoài, đang nằm phơi nắng trên ghế quý phi dưới giàn nho.

Khung cảnh nhàn nhã đến lạ.

Tang Yên nhìn mà tâm trạng cũng vui lên, mỉm cười nói: "Thật ra nơi này có thể khai hoang một mảnh đất, trồng ít hoa cỏ rau trái. Đến lúc đó, chúng ta có thể hưởng thụ phong vị điền viên ngay trong hoàng cung ."

"Ý kiến hay."

Tuyên Nhiêu dưỡng bệnh đã khá hơn, không còn ho nữa, sắc mặt cũng có thêm sắc xuân, cười lên rực rỡ, quyến rũ.

"Chỉ là, ngươi đã đề xuất rồi, đến lúc đó nhớ đến giúp nhé."

"Được thôi được thôi."

Tang Yên rất có hứng thú, thế là cùng nàng ấy bàn tính quy hoạch.

Hai người nói chuyện đến lúc hoàng hôn.

Tang Yên không muốn về để bị mèo dính lấy, bèn nói muốn thử trải nghiệm bữa tối ở Lãnh cung.

Tuyên Nhiêu tưởng Tang Yên sợ nàng ấy bị người ta chèn ép, cảm động, cười nói: "Yên tâm đi. Hoàng thượng đã căn dặn, ở đây chẳng ai dám bớt xén phần ăn của ta."

Tang Yên thật ra không nghĩ sâu xa vậy, đành lúng túng cười xòa: "Vậy thì tốt."

Nhưng nàng vẫn ở lại Lãnh cung ăn tối.

Hoàn toàn quên mất chuyện phải dùng bữa cùng Hoàng đế.

Hạ Doanh biết nàng qua Lãnh cung chơi, đến tối không thấy người thì sai người đi thúc giục.

Kết quả nghe nói nàng đã ăn rồi.

Hắn lập tức bực bội.

Hạ Doanh nhíu mày hỏi: "Ngươi không nói rằng trẫm đang chờ nàng dùng bữa tối?"

Tên thái giám đi truyền bả vai run rẩy đáp: "Tang chủ t.ử nói, không cần đợi nàng . . . Hoàng thượng cứ ăn một mình. Còn nói . . . còn nói . . ."

"Nói cái gì?"

"Còn nói đâu phải chưa từng ăn một mình . . . nàng không phải người hầu kẻ hạ."

"Thật là vô lý!"

Hạ Doanh tức đến vỗ mạnh lên bàn.

Thái giám vội quỳ xuống đất dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!"

Hạ Doanh phẩy tay cho hắn cút.

Rồi hắn ăn bữa tối một mình.

Chỉ là một mình ăn, thật sự rất buồn chán.

Hắn không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bảo người dọn xuống.

Sau đó, trong lúc chép kinh Phật, hắn cho người canh chừng ở thiên điện, thỉnh thoảng lại hỏi: "Nàng về chưa? Về chưa?"

Giống hệt một người phu quân tội nghiệp đang chờ thê t.ử đi chơi quên lối về.

Mà người thê t.ử này đang vui chuyện đến mức muốn ngủ lại Lãnh cung.

Hạ Doanh nghe tin, tức đến đập bàn: "Có nhà không về! Nàng ở Lãnh cung thành ra cái bộ dáng gì? Đi! Trẫm muốn xem Lãnh cung có cái gì tốt!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.