Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 59: Chí Hướng
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:37
Chương 59: Chí hướng
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hạ Doanh nổi giận đùng đùng đi tới Lãnh cung.
Trong Lãnh cung.
Tang Yên đã rửa mặt xong, nằm vào trong chăn của Tuyên Nhiêu.
Chăn trải được làm bằng tơ lụa, mềm, mượt, trơn bóng, chạm vào cực kỳ dễ chịu.
Nàng nhắm mắt hưởng thụ, bên cạnh là thân thể thơm tho mềm mại, cuối cùng cũng hiểu cái gọi là phúc lợi của đàn ông.
Ngủ cùng mỹ nhân, đúng là vui vẻ thân tâm.
"Không giấu gì ngươi, ta lâu lắm rồi chưa ngủ cùng người khác."
Tang Yên từ nhỏ chỉ có thời ấu thơ là ngủ cùng với mẹ.
Lên cấp ba, đại học thì ở trong ký túc xá sáu người, cũng được tính là ở chung.
Đến lúc đi làm, thuê một căn phòng cũ nát, một thân một mình, chẳng có chút hơi người.
Sau này nhận nuôi con của Tuyên Nhiêu thì đỡ hơn chút.
Nhưng ngủ chung giường, thật sự là chuyện rất xa xưa rồi.
"Ta cũng vậy."
"Ta có bảo Vân Tiếu lên giường ngủ, nhưng nàng ấy luôn để ý chuyện tôn ti, chẳng chịu ngủ chung."
"Ở chỗ này, mùa đông không thể ngủ chung thật sự là quá khổ. Một đêm bị lạnh tỉnh không biết bao nhiêu lần."
Tuyên Nhiêu cảm khái.
Tang Yên gật đầu phụ họa: "Đúng vậy. Mùa đông mà không ai làm ấm chăn, thật sự là tra tấn. Đến thỏ còn biết sáp vào nhau nữa mà."
"Thỏ?"
Chủ đề đổi hơi nhanh, Tuyên Nhiêu có chút chưa phản ứng kịp.
Tang Yên vẫn nghiêm túc gật đầu: "Đúng, là thỏ."
Nói đến thỏ, nàng nhớ ra một chuyện: "Ngươi biết thỏ vào mùa đông làm sao để giữ ấm không?"
Tuyên Nhiêu thuận miệng đáp: "Không phải bọn chúng có lông sao? Không giữ ấm được à?"
Tang Yên lắc đầu cười: "Không. Ta trước đây cũng nghĩ vậy . . . nhưng thật ra, chỗ lông ấy ở ngoài thiên nhiên chẳng đủ chống rét đâu."
"Ngẫm cũng đúng. Ngoài trời chắc còn lạnh hơn nhiều. Vậy chúng làm sao? Trốn trong hang?"
"Chúng đập bụng vào nhau."
"Hả?"
"Ta biết đáp án cũng sốc lắm. Nghe nói mùa đông, bọn chúng sẽ tụ lại, nằm ngang thân và cạ bụng vào nhau. Chỉ một chút là ấm ngay."
Đó là câu hỏi nàng gặp khi thấy câu trả lời trên một diễn đàn kiếm tiền. Đến lúc đọc đáp án đúng là giật mình, nên nhớ mãi.
Tuyên Nhiêu cũng cực kỳ kinh ngạc: "Hóa ra còn có cách đó? Nhưng nghĩ kỹ . . . cũng dễ thương ghê. Đúng là trí tuệ sinh tồn của tiểu động vật."
Hai người đang trò chuyện hăng say.
Thu Chi vội vã chạy vào: "Tiểu thư, Tuyên nương nương, Hoàng thượng đến rồi!"
Nàng ấy cùng Vân Tiếu vốn đang chuẩn bị ngủ, vừa nghe động tĩnh liền mở cửa sổ nhìn ra, thấy ngay nghi giá của hoàng đế, lập tức mặc y phục vào rồi chạy đến báo.
"Ta đã bảo rồi mà, tiểu thư không về, Hoàng thượng chắc chắn trách tội."
Thu Chi cuống quýt, nhỏ giọng lẩm bẩm, thúc giục: "Tiểu thư mau mặc y phục vào đi ạ."
Tang Yên uể oải không muốn động: "Trách tội gì? Ta chỉ ngủ ở đây một giấc. Có chạy đi đâu đâu."
"Hà cớ gì nửa đêm nửa hôm chạy đến bắt người chứ?"
Đúng là mất mặt muốn c.h.ế.t.
Tuyên Nhiêu cười đoán: "Chắc là sợ chỗ ta không an toàn."
Tang Yên nghĩ lại, đúng là có khả năng đó, bèn nói: "Thế thì hắn nghĩ nhiều rồi. Ở đây chỉ có ngươi với Vân Tiếu, còn an toàn hơn ai hết."
Tuyên Nhiêu nghe xong thì ngẩn người, cảm giác được tin tưởng trọn vẹn thật sự quá tốt, khiến nàng ấy cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không khóc, thậm chí còn bật cười: "Tang Yên, ngươi tin ta đến vậy sao? Lỡ ta ghen lên, ám hại ngươi thì sao? Dẫu sao chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng. Ngươi được Hoàng thượng sủng ái, còn ta thì bị lạnh nhạt vứt vào Lãnh cung."
Tang Yên: "…"
Ờ… dường như nàng quên mất chuyện này?
Nàng thật sự chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Tuyên Nhiêu sẽ ám hại nàng?
Không thể nào.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt thành thật, nói: Ta thấy ngươi không phải người như thế. Ta nói thật, trực giác của ta rất chuẩn. Ta nhìn ngươi lần đầu đã thấy ngươi rất tốt, cũng rất thích ngươi."
Có lẽ đây là bộ lọc của bạn thân chăng?
Nàng thật sự rất thích nàng ấy.
"Ta cũng thích ngươi."
Tuyên Nhiêu xúc động nắm lấy tay nàng, ánh mắt nóng rực thêm mấy phần.
Tang Yên nhìn vào mắt nàng ấy, lập tức có cảm giác như vừa nhặt được một người bạn thân.
Tim cũng ấm lên, vô cùng phấn khởi.
Đúng lúc này . . .
Ngoài kia vang lên giọng Thu Chi và Vân Tiếu:
"Hoàng thượng bớt giận."
"Hoàng thượng, người không thể vào được!"
"Tiểu thư và nương nương đang thay y phục ạ!"
…
Lời này. . . sao nghe giống đang bắt gian vậy nhỉ?
Tang Yên trong lòng thấy lạ lạ, nhưng cũng không nghĩ sâu, chỉ tiếc nuối nói: "Thật không muốn rời khỏi nơi này. Ta còn muốn trò chuyện thâu đêm với ngươi nữa."
Chuyện thức đêm tán gẫu là ký ức thời đại học của nàng.
Tính nàng hướng nội, không chen vào được câu chuyện của mọi người, nên chỉ nghe người khác nói.
Chỉ nghe thôi cũng thấy thú vị.
Giờ mới có cơ hội thực hiện ước nguyện, kết quả lại bị Hoàng đế phá hỏng.
Thật sự . . .
Phiền.
Tang Yên bực bội bò dậy mặc y phục.
Quần áo thời cổ đúng là phiền phức.
Mặc dù đã mặc nhiều lần, một mình nàng vẫn loay hoay không xong.
Tuyên Nhiêu mặc xong rất nhanh, liền tới giúp nàng.
Ôi chao, áo trắng tóc đen, cúi đầu ngoan ngoãn, đôi tay khéo léo, xoay quanh nàng mà bận rộn . . . trông còn hiền thục dịu dàng hơn cả nữ chính phim cung đấu.
Tang Yên nhìn lặng lẽ, bỗng dưng có cảm giác: hận không được làm đàn ông!
Nghĩ vậy, nàng liền hỏi: "Tuyên Nhiêu, ngươi có khi nào muốn làm nam t.ử không?"
Dù cổ đại hay hiện đại, xã hội đều trọng nam khinh nữ, phụ nữ bị bó buộc đủ điều.
Nàng thật sự rất muốn làm đàn ông.
"Có nghĩ qua."
Tuyên Nhiêu nhìn nàng, gật đầu: "Nghĩ nhiều lần rồi. Cứ thấy nếu là ta là thân nam nhi, năm đó ta cũng không vì tình mà vạ lây cả đời."
"Đáng tiếc là . . ."
Tang Yên nối lời, thở dài: "Chúng ta đáng lẽ có thể sống rất tốt. Làm nữ nhân đúng là hại chúng ta."
Câu nói vừa nghiêm túc vừa buồn cười.
Tuyên Nhiêu cũng bị chọc cười: "Ha ha ha. Tang Yên, sao ngươi dễ thương như thế?"
Tang Yên: "…"
Dễ thương gì chứ?
Nàng nói không có lý sao?
Bên ngoài.
Hạ Doanh nghe tiếng cười của Tuyên Nhiêu, lại nghe vài câu trò chuyện linh tinh của hai người, tức đến đau gan: "Còn lèo nhèo gì nữa? Mau ra đây cho trẫm!"
Tang Yên nghe tiếng quá của hắnt, lập tức cau mày, lầm bầm: "Biết rồi mà, gào cái gì mà gào?"
Nàng bước ra, nhìn Hoàng đế, giọng chẳng mấy hoan nghênh: "Hoàng thượng tới làm gì?"
Hạ Doanh hừ lạnh: "Nếu trẫm không tới, sao mà biết được chí hướng to lớn của nàng!"
Tang Yên: "…"
À . . . cái chí hướng muốn làm đàn ông ấy hả?
Bị hắn nghe được rồi.
Nàng bỗng thấy lúng túng, mặt đỏ lên, trong chốc lát chẳng biết đáp gì cho phải.
"Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."
Lúc này, Tuyên Nhiêu yêu kiều bước ra, khom người hành lễ.
Hạ Doanh mất kiên nhẫn, cũng chẳng nhìn nàng ấy, chỉ tùy tiện phẩy tay cho miễn lễ, sau đó nói với Tang Yên: "Qua đây."
Tang Yên đứng rất sát Tuyên Nhiêu.
Hạ Doanh nhìn thấy thì chướng mắt không chịu được.
Ánh mắt còn mang theo vẻ đề phòng.
Như thể Tuyên Nhiêu sẽ bất ngờ nhào đến tấn công Tang Yên vậy.
Tang Yên không muốn tranh chấp với Hoàng đế trước mặt Tuyên Nhiêu, liền quay lại chào nàng ấy một tiếng rồi bước ra ngoài.
Hạ Doanh lập tức đi theo, giọng đầy bất mãn: "Đây là Lãnh cung. Dù có xây mới lại, cũng kém xa Thanh Ninh điện của trẫm."
Trọng điểm là mấy ngày trước mới c.h.ế.t bao nhiêu người.
Thật sự rất xui xẻo.
Thân thể nàng yếu, dễ bị tà khí quấn lấy.
Những điều này hắn không thể nói, sợ hù dọa nàng.
Còn nàng thì hay thật, chẳng tránh né điều gì, lại còn chạy tới đây!
