Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 68: Chờ Đợi

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:39

Chương 68: Chờ đợi

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Về cái gọi là "lần sau", Hạ Doanh thật sự rất để tâm.

Tối đó hắn mời Tang Yên đến chính điện ăn tối.

Ăn uống no nê xong, hắn đề nghị ôm một cái.

Tang Yên từ chối: "Không có bầu không khí."

Hạ Doanh không hiểu:

"Bầu không khí? Nghĩa là sao?"

"Tự ngài nghĩ đi."

Tang Yên cố ý chọc tức hắn: "Hoàng thượng thông minh thế cơ mà, nghĩ một lát là hiểu thôi."

Hạ Doanh: ". . ."

Rốt cuộc là ý gì?

Hắn bị nàng làm cho rối tít.

Tang Yên thì tranh thủ chuồn mất.

Chuồn thẳng đến lãnh cung.

Đợi đến khi Hạ Doanh lờ mờ hiểu được nàng có ý gì, chạy sang thiên điện tìm người, mới biết nàng đi lãnh cung rồi.

Thỏ hoang nhỏ này thật sự không ngoan chút nào.

"Meo ao meo ao!"

Bé mèo nhảy lên trên vai hắn.

Hạ Doanh ôm nó, ngồi xuống nhuyễn tháp vuốt ve lông mèo.

Vừa vuốt, vừa hỏi: "Tuyết Đoàn, chủ nhân ngươi bao giờ mới về?"

Bé mèo đương nhiên không đáp được.

Nó ngoan ngoãn cuộn người trong lòng hắn, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi thích chí.

"Keng!"

Ngoài điện vang tiếng đ.á.n.h kẻng.

Canh một rồi.

Tang Yên vẫn chưa về.

"Keng, keng!"

Canh hai.

Nàng vẫn chưa về.

"Meo ô meo ô. . ."

Con mèo bật khỏi lòng hắn, chạy trốn mất.

Trời ạ, đáng sợ quá!

Vuốt thêm nữa, lông nó rụng sạch mất!

Bùi Mộ Dương nhìn sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng đen, nhỏ giọng hỏi: "Hay . . . để thần phái người đi mời thử?"

"Không cần!"

Hạ Doanh lạnh giọng: "Trẫm muốn xem nàng chừng nào mới chịu quay về!"

Hắn bảo người mang tấu chương đến.

Chuẩn bị ngồi đây chờ đến cùng.

Bùi Mộ Dương không dám khuyên bảo gì nhiều, lập tức sai người khiêng tấu chương tới, lòng lại thầm nhủ: Tội gì phải khổ như vậy? Phái người đi mời chẳng phải xong rồi à?

Hai tiểu thái giám nhanh chóng mang tấu chương vào.

Hạ Doanh cáu kỉnh lật xem, thỉnh thoảng quát một câu: "Đáng ghét! Thật đáng ghét!"

Cuối cùng, hắn ném tấu chương cho Bùi Mộ Dương, giận dữ nói: "Ngươi xem đi, dám đem tấu chương viết thành cái dạng c.h.ế.t tiệt này!"

Bùi Mộ Dương nhặt tấu chương, đọc vài dòng, lập tức hiểu vì sao Hoàng đế lại nổi giận. Vị quan địa phương kia chắc không có gì để tấu trình, nên toàn viết những chuyện vụn vặt trong nhà mình: mèo ch.ó sinh mấy con, hàng ngày trong vườn có hoa gì nở, nở được mấy đóa, cây kết được bao nhiêu trái, thậm chí còn ghi bản thân mỗi ngày rụng bao nhiêu sợi tóc. . .

Chẳng trách Hoàng đế lại giận điên lên.

Tấu chương vốn để báo cáo tình hình địa phương, hắn lại biến thành ngồi tám chuyện với hoàng đế!

Đúng là gan to bằng trời!

Còn cái việc sinh con đẻ cái, nở hoa kết trái kia, chẳng phải biến tướng thúc giục người ta sớm sinh Hoàng tự sao?

"Hoàng thượng bớt giận."

Bùi Mộ Dương nghĩ đến việc địa phương ông ta cai quản trăm họ đầy đủ sung túc, không trộm cắp, năm nào cũng đứng đầu khảo hạch, nên khuyên: "Đổng đại nhân là do người đề bạt lên, hẳn là cảm niệm hoàng ân, trong lòng quá thân cận với người nên mới viết tấu chương như vậy."

Hạ Doanh hít sâu một hơi, chống trán nói: "Đúng. Ngươi nói phải, người này là trẫm đề bạt. Là trẫm đề bạt! Nhịn! Phải nhịn . . ."

Bùi Mộ Dương: ". . ."

Haiz.

Làm Hoàng đế cũng đâu có dễ.

Mỗi lần nhìn thấy mấy bản tấu chương kỳ kỳ quái quái, thật sự rất khiêu chiến sự nhẫn nại.

Hạ Doanh nén giận, lại xem thêm mấy quyển nữa, cuối cùng vẫn không chịu nổi.

"Toàn một đống lời rỗng tuếch!"

Lần này hắn tức đến mức văng lời thô tục.

Tấu chương lại một lần nữa bị ném xuống.

Bùi Mộ Dương đã quen cảnh này, cúi người xuống nhặt, cũng thuận tiện nhìn thử một chút. . . ôi chao, người này gã quen, là một vị quan cực kỳ thích nịnh bợ.

Lần này lại nịnh bao nhiêu chữ đây?

Hắn lật vài trang, trời đất ơi, dài hơn hai chục trang.

"Giúp trẫm đếm!"

Hạ Doanh lần này so đo thật: "Đếm từng chữ một . . . xem lần này hắn viết bao nhiêu lời vô nghĩa!"

Bùi Mộ Dương: ". . ."

Ôi trời.

Hoàng đế thật nhàm chán.

Tang chủ t.ử mau tới cứu mạng!!!!

Trong lòng gã gào khóc, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đếm từng chữ một.

Không biết đếm bao lâu, chỉ biết hoa cả mắt, cuối cùng cũng đếm xong: "Hồi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng một vạn tám nghìn hai trăm chữ!"

"Quá đáng!"

Hạ Doanh vỗ bàn một cái, tức đến n.g.ự.c phập phồng: "Giỏi thật! Thật sự càng ngày càng giỏi!"

Trong đầu Bùi Mộ Dương lúc này toàn là con số, chẳng còn chút thương cảm nào cho vị quan kia. Thậm chí trong lòng còn tán đồng: Đúng là quá quắt. Viết cả vạn chữ chỉ để nịnh bợ. Càng ngày càng khoa trương, lần này còn phá luôn kỷ lục. Chủ yếu là còn hại gã t.h.ả.m đến thế này!

Nhất định phải xử nghiêm!

Hạ Doanh quả nhiên xử nghiêm, lạnh mặt hạ lệnh: "Lãng Châu quan La Khởi Sơn không tận tâm với chánh sự, trong tấu chương toàn lời vô dụng, nói nhiều mà rỗng tuếch. Cho phạt tám mươi trượng. Bảo Lục T.ử Kình dẫn người đến hành hình ngay!"

Bùi Mộ Dương: ". . ."

Xong rồi, xong rồi.

Người này đúng là xui xẻo, đụng ngay họng súng.

"Hoàng thượng anh minh."

Gã vội vàng đi truyền lệnh.

Đến ngoài điện, gã lập tức phân phó cho tiểu thái giám: "Nhanh nhanh, đi sang Lãnh cung gọi Tang chủ t.ử về đây."

Nàng không về, không biết còn bao nhiêu quan viên bị vạ lây nữa!

Lãnh cung

Tang Yên chẳng hay biết bên điện Thanh Ninh đang căng như dây đàn, nàng đang cùng Tuyên Nhiêu ăn khoai tây chiên.

Khoai tây chiên ngon phải ăn với tương cà, mà làm tương cả cũng không dễ gì mấy, nàng phải hao hết công phu mới làm xong.

Tốn rất nhiều thời gian.

Nếu không cũng không đến mức giờ này mới bắt đầu ăn

"Trù nghệ của ngươi đúng là tuyệt đỉnh đấy."

Tuyên Nhiêu cầm miếng khoai chiên chấm tương cà, vừa ăn vừa khen: "Ta chưa từng gặp ai khéo léo như ngươi. Ở cạnh ngươi, mỗi thời mỗi khắc đều có niềm vui bất ngờ. Khi trước ta nói sai rồi, đây mới là nguyên nhân thật sự Hoàng đế thích ngươi."

Tang Yên nghĩ thầm: Ta đâu có khoe khoang những thứ này trước mặt hắn đâu. Nếu hắn biết người đầu tiên ăn khoai tây chiên không phải là hắn, chắc lại ghen nổ trời.

"Ngon thật."

Khen xong, Tuyên Nhiêu lại nảy ra ý tưởng: "Nếu sau này chúng ta có thể ra khỏi nơi cung cấm, hay là thử mở một tửu lầu hoặc tiệm cơm nhỏ, chắc chắn khách sẽ đông nườm nượp, mỗi ngày kiếm hoàng kim."

Tang Yên nghe nàng ấy vẽ ra tương lai, cũng thấy nhiệt huyết: Phải, nếu được xuất cung, nàng sẽ mở tửu lâu, truyền bá ẩm thực, hoặc mở một tiệm sách để truyền bá văn hóa, nhất là những điều về văn hóa nam nữ bình đẳng . . . mặc dù con đường này rất khó khăn, nhưng cũng xem như giúp đỡ trăm họ.

Như vậy, cũng chặn được cái miệng Tang Nhược Thủy bảo nàng không làm được chuyện gì.

"Tuyên Nhiêu, rồi ngươi sẽ được như ý."

Một câu chẳng đầu chẳng cuối.

Tuyên Nhiêu ngẩn ra: "Gì? Ngươi nói gì?"

Tang Yên nhìn thẳng mắt nàng ấy, mỉm cười: "Ta nói, Tuyên Nhiêu, ngươi sẽ được như ý. Ta sẽ tìm cách khiến Hoàng thượng tự nguyện để ngươi xuất cung."

Ánh mắt nàng kiên định, không giống như đang nói đùa.

Mà việc này nàng cũng nói nhiều lần rồi.

Tuyên Nhiêu cũng nghiêm túc: "Đa tạ ngươi, A Yên, ta biết tấm lòng ngươi dành cho ta, nhưng đừng vì ta mà làm Hoàng thượng không vui."

Tang Yên lắc đầu cười: "Không đâu. Ta sẽ khiến Hoàng thượng cam tâm tình nguyện, thậm chí còn phải thỉnh cầu ngươi xuất cung."

Khi nói lời này, nàng tự tin đến mức không thể nghi ngờ.

Tuyên Nhiêu thật sự sững lại: "Ngươi nghĩ ra chủ ý gì rồi?"

Tang Yên chuẩn bị nói thì. . .

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Thu Chi cầm một nắm khoai tây chiên chạy vội vào, vừa nhai vừa nói: "Tiểu thư, bên điện Thanh Ninh cho người đến rồi!"

Tuyên Nhiêu nghe thế, bật cười: "Chắc chắn là Hoàng thượng phái người tới giục ngươi."

Tang Yên thì chưa muốn đi, tiếc nuối nói: "Ngày nào cũng giục. Phiền thật. Ta ngủ ở đây hay ngủ thiên điện thì khác gì nhau?"

Giữa họ hiện tại chưa có tiến triển thân mật nào.

Ngủ ở đâu thì ảnh hưởng gì chứ.

Nếu lo Tuyên Nhiêu gây hại, mấy ngày nay nhìn cách nàng ấy làm người cũng đã đủ để Hạ Doanh bỏ đi lòng phòng bị rồi.

Tuyên Nhiêu nghĩ một lát, đoán: "Có lẽ cách một điện, hoàng thượng mới yên lòng hơn?"

Nàng ấy mỉm cười nhẹ . . . nhưng trong nụ cười có chút ghen tị và cô đơn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.