Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 67: Thành Toàn
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:38
Chương 67: Thành toàn
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hạ Doanh nghe ra sự xem thường của Tang Yên dành cho Giang Khắc, tâm trạng tốt hơn hẳn, cười nói: “Nàng nói đúng. Không phải ai cũng giống như trẫm, luôn tôn trọng suy nghĩ của nàng.”
Hắn tự dát vàng lên mặt mình.
Tang Yên nghe rồi trợn mắt: “Ồ, hóa ra Hoàng thượng cũng tôn trọng ý kiến của ta đấy. Thế sao ta vẫn còn mắc kẹt trong cái hoàng cung này, không thể ra ngoài vậy?”
Hạ Doanh: “. . .”
Không nói được gì.
Đành quay lại chính sự: “Không phải nàng muốn biết quan hệ giữa bốn người đó sao? Thật ra là thế này. . .”
Hắn kể lại một lượt những gì Giang Khắc nói.
Tang Yên không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy: Giờ họ về Mẫn Châu rồi, vậy Tang Quyết phải làm sao? Tố Hề vẫn còn m.a.n.g t.h.a.i con của hắn mà.
Hạ Doanh là kiểu người che chở người nhà, lập tức biểu lộ rõ lập trường: "Nếu nàng muốn, trẫm có thể giúp người không giúp lý. Bây giờ ta sẽ lập tức phái người đi bắt bọn họ về. Còn Úc Bạc Xuyên vốn là tâm phúc của Mẫn Châu quân chủ, thuộc đảng phái phản quân, theo luật cũng nên xử tử.”
Tang Yên: “. . .”
Nàng không có ý đó mà!
Từ góc nhìn của phụ nữ, nàng thông cảm và tôn trọng Tố Hề. Hạnh phúc của nàng ấy nằm trong tay nàng ấy, quyền lựa chọn cũng vậy.
Từ góc nhìn nguyên chủ, nguyên chủ chắc chắn đứng về phía đệ đệ.
Ôi.
Rắc rối thật.
Nàng vò đầu: “Ta nói cho ngài biết, chuyện tình cảm là thứ phiền phức nhất trên đời, không thể tùy tiện xen vào.”
Hạ Doanh nhìn nàng cười: “Trẫm nghe nàng.”
Từ đầu đến cuối, điều duy nhất hắn để tâm là nàng.
Tang Yên nghĩ ngợi, vẫn không biết nên nghe theo ai, quyết định đợi Tang Quyết tới rồi hãy nói.
Gã và Úc Bác Xuyên, cuối cùng phải có một người buông tay.
Còn đứa trẻ. . .
Nàng không muốn nghĩ nữa.
Nghĩ chỉ tự chuốc thêm phiền.
Buổi chiều.
Nghe tin Tang Quyết đã vào cung.
Giờ đang cùng Hoàng đế nghị sự ở chính điện Thanh Ninh điện.
Nàng nghĩ một chút, vẫn là tò mò xem Tang Quyết sẽ làm gì nên liền đi qua.
Vừa bước vào chính điện, đã thấy gã quỳ trên đất, mặc một bộ cẩm phục đen, quỳ thẳng tắp, đang nói: “Úc Bác Xuyên là tâm phúc của Mẫn Châu quân chủ, là thủ lĩnh của quân phản loạn, giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt để thu phục lòng người. Thần nguyện đến Mẫn Châu, thay Hoàng thượng nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa."
Đối mặt với tình địch, đúng là quả quyết sát phạt!
“Thế Tố Hề thì sao?”
Tang Yên bước đến cạnh Tang Quyết, lại bất ngờ đối diện với gương mặt yêu nghiệt khó phân nam nữ của gã, trong lòng không khỏi giật mình: Không ngờ tướng mạo Tang Quyết lại đẹp đến vậy, mà Tố Hề vẫn không động lòng ư? Chẳng phải nhan sắc thường là chính nghĩa sao? Hay là Úc Bạc Xuyên đẹp hơn? Nếu không liên quan đến nhan sắc, thì chính là vấn đề tài năng và nhân phẩm. Đây cũng là minh chứng cho việc Tố Hề thật tâm yêu Úc Bạc Xuyên.
“Đại tỷ.”
Tang Quyết thấp giọng gọi một tiếng.
Gã vẫn đang quỳ.
Nhìn lên Tang Yên từ dưới thấp.
Không hiểu sao lại hiện ra vẻ yếu thế.
Cộng thêm khuôn mặt đẹp trai quá mức lừa người, rất dễ khơi lên bản năng muốn bảo vệ.
Tang Yên cảm thán: Ôi, già rồi, già rồi, tiểu thịt tươi vừa mở miệng đã có chút khó chống đỡ.
Nàng không dám nhìn lâu.
Nàng thoáng dời tầm mắt đi, âm thanh lạnh xuống: “Đệ mượn cớ đường đường chính chính để g.i.ế.c Úc Bác Xuyên. Thế Tố Hề thì sao? Nàng ấy đã rời đệ mà đi, nghĩa là lòng nàng ấy hướng về hắn. Nếu hắn c.h.ế.t, nàng liệu có chọn tuẫn táng vì tình? Trong bụng nàng còn mang đứa bé của đệ đấy!”
Tang Quyết: “. . .”
Tâm gã vốn lạnh lùng.
Chỉ khi nhắc đến Tố Hề và đứa trẻ trong bụng, bàn tay mới siết chặt, cố nén sát ý.
"Tỷ tỷ dạy phải.”
Gã đè xuống sát khí đang cuộn trào, hạ giọng cầu xin: “Là đệ quan tâm quá hóa loạn. Tỷ có cách nào khác không?”
Tang Yên không có cách.
Nếu như có, thì đó cũng chỉ là phương pháp thuận theo tự nhiên.
“Ta nghe nói Tố Hề vốn là thiếp thất của Mẫn Châu quân chủ. Năm đó, Mẫn Châu quân chủ thấy nàng và Úc Bác Xuyên yêu nhau, liền thành toàn cho hai người. Nhờ vậy lại được họ tôn trọng, còn thành giai thoại. Nay, đệ cũng có thể làm theo.”
Nàng cảm thấy Tang Quyết chính là nam tiểu tam.
Cách lên chức cũng chẳng vẻ vang gì cho cam, nên buông tay mà thành toàn.
Tang Quyết không ngờ tỷ tỷ mình lại nói vậy, trong mắt toàn là vẻ khó tin.
Nếu gã có thể trao đổi với Tang Nhược Thủy, chắc chắn cũng sẽ nói mấy câu kia: Tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột thịt của ta sao? Tỷ có còn là nữ nhi của Tang gia không? Tại sao cứ đi bênh người ngoài vậy?
Nhưng gã không thể nói thế trước mặt Hoàng đế.
Chỉ có thể cúi đầu, đè xuống sự thất vọng, giọng không giấu được châm chọc: “Tỷ đúng là chí công vô tư [1] . Đệ xin lĩnh giáo.”
[1] là phẩm chất đạo đức của sự công bằng, chính trực, đặt lợi ích chung của tập thể, cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân.
Tang Yên: “. . .”
Đấy, quả nhiên bị ghét rồi.
Mình đúng là không nên xen vào chuyện này.
Hạ Doanh đã nói nghe Tang Yên thì sẽ thật sự nghe.
Hắn lập tức phụ họa: “Tỷ tỷ ngươi nói đúng. Ngươi là Quốc cữu tương lai, muốn nữ nhân nào mà không được? Tố Hề đã có người trong lòng, không được thì thôi. Chi bằng thành toàn cho bọn họ. Sau này nếu ngươi để ý nữ nhân nào, cứ đến tìm trẫm ban hôn.”
Tang Quyết: “. . .”
Cảm ơn đôi phu thê các người nhiều nhé!
Hai người mở miệng nói một câu, là ta cũng không còn thê t.ử luôn.
Trong lòng gã bất mãn, nhưng không thể thất lễ trước Hoàng đế, chỉ đành gượng cười: “Tạ long ân của Hoàng thương. Chỉ là Tố Hề đang mang cốt nhục của Tang gia, thần phải đến Mẫn Châu một chuyến, đón đứa trẻ về.”
Huyết mạch nối dõi tông đường là chuyện lớn.
Hạ Doanh gật đầu, nhưng cũng cảnh cáo: "Đã đến Mẫn Châu, nhớ kết thúc tiền duyên, không được ngoài mặt nghe theo mà trong lòng chống đối, làm ra chuyện sai lầm."
Hắn sao lại không biết trong lòng Tang Quyết không phục chứ?
Nếu là hắn bị người ta ép buộc phải buông tay Tang Yên, có khi hắn còn muốn g.i.ế.c kẻ đó cho hả giận!
Chỉ có Tang Yên, người vốn chẳng từng thật lòng yêu ai, mới nói ra được mấy câu thành toàn đó.
Đường đường là nam nhân đại trượng phụ, đến nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ nổi, còn mặt mũi gì mà sống?
"Thần nhất định ghi nhớ trong lòng."
Tang Quyết đáp một tiếng, rồi cáo lui rời đi.
Tang Yên đưa mắt nhìn theo bóng lưng gã, nam nhân cương dương như thép, bước chân hoạt hổ sinh phong, có thể thấy rõ sát khí.
"Đệ ấy sẽ thành toàn cho họ sao?"
Trong lòng nàng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Hạ Doanh đáp chắc nịch hai chữ: "Không biết."
Tim Tang Yên lập tức căng chặt lại: "Cứ mặc kệ hắn đi như thế sao?"
Hạ Doanh nói: "Trẫm sẽ phái ám vệ theo sau. Khi cần thiết thì bọn họ sẽ ra mặt."
Tang Yên hài lòng: "Hoàng thượng cân nhắc chu toàn."
Hạ Doanh nhướng mày cười: "Chỉ biết khen trẫm thôi à? Ngoài mấy lời khen suông, chẳng lẽ không có phần thưởng thực tế nào sao?"
Hiếm khi hắn không đứng đắn như vậy.
Tang Yên đã động lòng với hắn, lại cố ý buông thả bản thân, liền hùa theo, còn khiêu khích nói: "Hoàng thượng muốn phần thưởng thực tế gì đây? Một cái ôm? Hay một nụ hôn?"
Ánh mắt Hạ Doanh nghiêm túc: "Nếu trẫm muốn cả hai thì sao? Nàng sẽ từ chối à?"
"Cũng được."
Tang Yên không hề từ chối, mỉm cười dang hai tay ra, từ tốn nói: "Ta ở đây. Hoàng thượng cứ đến mà lấy."
Chỉ là một cái ôm, một cái hôn thôi, ai sợ ai?
Hạ Doanh không ngờ nàng lại đồng ý, phấn khích muốn bước tới ôm nàng, nhưng đã có được rồi thì không nên vội: "Nàng chờ trẫm một chút, trẫm thoa một lớp ngọc sương cao đã."
Hắn không phải sợ phát bệnh vì chạm vào nàng, mà sợ phát bệnh rồi làm ra những hành động ảnh hưởng hình tượng!
Gương mặt Giang Khắc vẫn còn chớp qua trong đầu.
Hắn phải giữ hình tượng hoàn hảo mọi lúc mọi nơi.
Tang Yên không hiểu nội tình, chỉ thấy mất hứng.
Dũng khí để nàng chủ động chỉ có bấy nhiêu, như bọt nước, thoáng cái tan mất.
Hừ, là hắn bỏ lỡ cơ hội đấy nhé!
Thế nên khi Hạ Doanh thoa ngọc sương cao xong bước ra, trong điện đã không còn ai.
Hắn đi ra ngoài, cũng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Bùi Mộ Dương đứng canh ngoài điện, thấy Hoàng đế đi ra, chưa đợi hỏi đã rụt rè nói: "Hoàng thượng, Tang chủ t.ử để lại một câu."
Hạ Doanh hỏi: "Câu gì?"
Bùi Mộ Dương đáp: "Không còn bầu không khí nữa. Lần sau rồi nói."
Hạ Doanh: ". . ."
Lần sau là khi nào?
